Thứ Năm, 9 tháng 8, 2018

Hành trình sang nước bạn


Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê giàu lòng yêu nước, ở mảnh đất ngàn năm văn hiến, ngày ngày phải chứng kiến những thứ đang diễn ra một cách nhàm chán, chàng thanh niên quyết định sang nước bạn để xem bên đó họ làm gì rồi về gây dựng quê hương đất nước.

Chàng trai cưỡi lên con chim sắt, vượt qua không biết bao nhiêu rừng núi, biển sông cuối cùng chàng đến một thành phố của nước bạn mang tên Siem Riep. Chim sắt vừa thả chàng xuống dưới mặt đất thì bỗng có 2 anh thổ dân chìa tay ra nói thứ tiếng chàng chưa nghe thấy bao giờ, chàng không hiểu. Thế là họ chỉ vào mặt chàng rồi chỉ vào tờ giấy họ đang cầm. Chàng trai ồ lên, hình như họ bảo chàng phải nhìn vào tờ giấy đó. Chàng cúi xuống ngó vào tờ giấy thì bỗng họ lại đẩy vai chàng lên không cho chàng cúi xuống nhìn. Chàng đếch hiểu gì cả !? Rồi họ lại nói cái gì đó rồi viết mấy kí tự latin mà thú thật đấy là thứ tiếng chàng cũng đếch hiểu lắm. Họ khua chân múa tay cùng chàng khua chân múa tay mà giờ chàng nghĩ lại thấy cứ như chàng với họ đang múa một điệu múa cổ truyền nào đó rất thú vị. 

Bất lực trước chàng, họ đành đẩy lùi chàng ra một bên và sau đó làm việc với các vị khách khác. Chàng rỗi chẳng thèm nhìn họ nữa thì họ lại vỗ vai, ra dấu cho chàng. Hình như họ bảo chàng phải nhìn cái gì đó. Họ chỏ vào một người phụ nữ gốc thiên triều. Họ bảo chàng hãy nhìn chị ta. Chàng chăm chú nhìn. 

Kết quả hình ảnh cho Dara Reang Sey Angkor Hotel
"Ồ ra vậy, hóa ra họ bảo mình phải xuất trình cái giấy thông quan" Chàng phá lên cười. 

Chàng móc trong tay nải ra chìa giấy thông quan cho 2 chàng thổ dân bản địa. Họ lườm lườm một hồi sau rồi họ cũng cho chàng đi.
Chàng lại xách tay nải lên đường đi tiếp, chàng đi qua nhiều ngôi nhà, nhiều dãy phố và cuối cùng chàng đến một cái công trình nhân tạo mang tên Dara Reang Sey. Do vội vã nên chàng đã không kịp phác họa lại công trình ấy mà đành phải lượm lặt của người khác.

Chàng ngủ ở đó một đêm rồi hôm sau lại khởi hành. Chàng đến một ngôi đền cổ kính nhưng chặt ních người. Ấy chính là đền Ăng-Co Vát. Vâng hình ảnh của nó như thế nào thì chàng không muốn miêu tả nữa. Chàng sẽ chuyển sang đặc tả chân thực. Trước mắt chàng không thấy ngôi đền đó đâu mà chỉ thấy người với người. Đây đó... không phải nói là khắp mọi nơi vang lên tiếng nói quen thuộc và nhiều đến mức chàng cứ tưởng đi mãi như thế mà vẫn không thoát khỏi xứ cần lao quê hương chàng. Ngôi đền ấy chàng nghĩ nó phải như thế này:
 

Nhưng không, nó như thế này mới đúng:

Chàng  thấy toàn người với người chứ nàm rì còn nét cổ kính hoang sơ đâu. Chàng ngán ngẩm dấn bước thêm và... ồ, chàng đã thấy một dấu tích rất quen thuộc. Hí hí! Chàng rất lấy làm hãnh diện vì điều ấy.
Chàng nghĩ, cứ chiểu theo cách nghĩ của thiên triều: "xương người thiên triều ở đâu tức là đất thiên triều ở đó" thì ở đây có thể nói rằng ngôi đền cổ này chính thị là ngôi đền của người nước Nam bởi cứ chỗ nào có khắc dấu tên người nước Nam chỗ nó là đất của người nước Nam. 
Bên tai chàng văng vẳng câu nói của một anh thổ dân: đây là dấu ấn của người nước Nam. Nói xong anh thổ dân chỉ vào cái chỗ in dấu tên mà chàng vừa chụp lại.
Chàng đi sâu vào trong ngôi đền cổ, một rừng người trong ngôi đền ấy. Chàng bước trở ra bởi chàng không chen vào được lòng thầm nghĩ khi trở về phải kiến nghị lên chính phủ đệ đơn lên LHQ và Tòa Án Quốc tế yêu cầu nước bạn trả lại ngôi đền cổ cho nước mình!

Chàng lại khởi hành tiếp, sang một ngồi đền cổ khác cách đó không xa, và chàng lại thấy dấu ấn rất Việt Nam:

Người xứ Nam chàng có tập tục sợ thánh thần sống trong nghèo khổ nên hay biếu thánh thần ít tiền lẻ để các bậc thần linh có cuộc sống tốt đẹp hơn. Ấy là nét văn hóa cổ truyền ngàn đời nay của dân tộc chàng. Nét nhân văn ấy ngoài xứ cần lao của chàng thì chỉ còn có ở thiên triều nữa mà thôi. Chàng lấy làm thú vị và nghĩ: Thật tuyệt vời, người Nam ta đã xuất khẩu truyền thống, khai hóa văn minh sang nước bạn. 
Chàng rời khỏi ngôi đền cổ ấy, và đến một ngôi đền mới xây, chàng lại thấy dấu ấn của nền văn minh Đại Việt ở đây. Chắc chắn đây là dấu ấn của văn minh Đại Việt chứ không thể khác được:

Mà người Nam ta không chỉ biết thương xót đến chư thần, người Nam ta còn biết thương xót cho cả những con người bất hạnh nơi trần gian:
- "Tờ 1000 việt nam đồng đã sánh vai với các tờ tiền khác đi muôn nơi! Còn gì đáng tự hào hơn!" - chàng thầm nhủ

Sau khi khảo cứu hết cả dấu ấn nước Nam tại xứ bạn, chàng tiếp tục hành trình tìm hiểu nền văn hóa nước bạn chàng chợt nhận thấy rằng hóa ra, xứ bạn đã được người nước Nam khai hóa văn minh từ lâu rồi. Nhiều dấu ấn rất nước Nam ở đây. Trong ngôi đền cổ, ở nùm cây có anh thổ dân sợ trời hanh vật khô cây cỏ thiếu nước mà gửi gắm chút tâm tình; ngoài phố, gần thành quách cung điện hay trên những chặng đường xa lộ sợ rằng người lao công không có việc làm, nhiều tấm lòng nhân ái đi Lexus, Camry, Range Rover, BMW X8 gì gì đó đã nhẫn nại hạ kính xuống, cố khạc ra một ít nước bọt hay ném một  vài thứ xuống đường để tạo công ăn việc làm cho người lao công. Chàng không thể chụp lại cảnh gửi chút tâm tình vào lòng đất hay cảnh tạo công ăn việc làm cho lao công bởi họ đều muốn giấu đi danh tính mà hành động rất nhanh. Chàng chỉ có thể chụp lại được những cảnh như đây:
Có một điều kì lạ, chàng đã dành nhiều tâm trí vào chú ý, dường như nước bạn không có thói quen sử dụng thùng chứa rác. Lúc đầu chàng nghĩ không ra nhưng sau khi chứng kiến những tấm lòng cao cả tạo việc làm cho người lao công thì chàng phải ồ lên thán phục tâm ý của người nước bạn. Nếu chỗ nào cũng sạch sẽ thì người lao công há chẳng thất nghiệp hết sao? 
- "Những tấm lòng cao cả ấy xứng đáng được nhà vua nước bạn tuyên dương!" Chàng thầm nghĩ.

Chàng có đi nhiều nơi nữa, và nơi nào chàng cũng thấy có cái gì đó rất văn minh Đại Việt: Ngồi vỉa hè ăn nhậu này, hàng quán bày lấn vỉa hè này, thức ăn trộn hóa chất nè, chặt chém khách nè, móc túi nè,...

Nhưng cũng có nhiều thứ chàng chưa từng thấy ở nước Nam... sự chào đón rất nhiệt tình của người dân nước bạn là thứ mà chàng chưa thấy được ở nước Nam.
Chỗ chàng ở là nơi có nhiều hàng quán. Mỗi hàng quán có mấy cô gái ngồi ở bên ngoài, mỗi khi có người nước khác đi qua, các cô đều nở một nụ cười và vẫy tay chào. Có cô sợ chưa đủ nhiệt tình còn ra hẳn ngoài kéo mọi người vào để biểu lộ tình cảm. 
"Thật là một quốc gia của những con người thân thiện!", chàng nghĩ. Chàng sợ mình đi cả ngày bẩn thỉu không muốn các cô ấy khó chịu mà từ chối nhưng các cô ấy cứ vây quanh chàng, nằn nì chàng vào để biểu lộ tình cảm. Chàng phải làm nhiều cách mới có thể thoái thác được. 
Một vài tấm ảnh chàng chụp được trước khi về nghỉ ngơi




Chàng muốn khám phá thêm nhưng quả thời gian chẳng có nhiều nên chàng đành phải tạm biệt nước bạn quay trở lại xứ cần lao quê hương. Hành trình của chàng kết thúc, mục đích của chàng vẫn chưa đạt được , tức chàng vẫn chưa tìm ra được phương cách nào tốt hơn để xây dựng quê hương đất nước đàng hoàng hơn to đẹp hơn. Có lẽ lần sau chàng phải sang thiên triều thì may ra mới có cơ hội thành công.
___________
À có tấm ảnh chàng rất thích: Một cô khỉ nước bạn. Hí hí 

2 nhận xét:

  1. Tiên sinh thật an nhàn, thong dong! Kẻ hèn lấy làm mừng cho tiên sinh!

    Trả lờiXóa