Thừa tướng mắc nạn tại thạch trận tượng Đồ Sơn
Nhắc lại man vương hét quân lính điệu thừa tướng ra chém thì thấy thừa tướng không chút sợ hãi, điềm nhiên quay lại nói với man vương mà rằng:
Nếu đại vương thả cho ta về lần này ta quyết trả được cái thù bốn phen bị bắt này.
Man vương ha hả cười rồi sai võ sĩ cởi trói cho thừa tướng. Lại bày rượu thịt lên thiết đãi linh đình.
Cơm no rượu say, man vương mới nói:
Thừa tướng dẫn thiên binh xuống xứ tôi khai hóa văn minh đã mấy phen không thành công, còn bị nhục đến thân, sao thừa tướng cứ mãi cố chấp mà không chịu rút binh là cớ làm sao?
Thừa tướng nói:
Tôi nay chịu ơn tiên đế thác cô quá nặng, nếu không hết lòng tận tụy, đến chết mới thôi (Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ) e không thể báo được cái ơn tri ngộ ba lần đến lều tranh. Nay tôi muốn bắc phạt mà mối lo canh cánh người man ở phía nam làm phản thì sao đại nghiệp hưng hán có thể thắng lợi. Xin đại vương hiểu cho.
Hoạch nói:
Thừa tướng can chi phải lo xa đến vậy, tôi đây tuy không đọc sách thánh hiền nhưng cũng biết đôi chút lễ nghĩa, há nào nói không phản mà lại phản?
Thừa tướng nói:
Binh bất yếm trá, cái đó vị tất đã tin được? Nay tuy đại vương không phản nhưng người xứ đại vương muốn phản thì đại vương làm sao ngăn được? Tôi nghe nói, xứ man có chế độ cai trị tập thể, cá nhân thừa hành phụng lệnh, ấy tức là một người không thể quyết được tất cả. Như vậy sao tôi có thể am tâm mà bắc phạt?
Thấy Hoạch im không nói gì, thừa tướng lại tiếp:
Nay tôi quyết phải khai hóa văn minh cho xứ man, để người man muôn người theo đạo thánh hiền mà giữ lời hứa. Công nghiệp ấy không chu toàn thì nhà Hán khó dựng lại được.
Hoạch nói:
Tôi cùng bọn chúa động xin lấy ly rượu này cùng lời hứa không phản làm bằng để thừa tướng tin cái tâm không phản của chúng tôi mà lui binh cho.
Nói xong cùng bọn chúa động tù trưởng đồng thanh hô:
Xin thừa tướng lui binh để dân man chúng tôi được hưởng cảnh thái bình!
Thừa tướng nhà Thục rất lấy làm cảm động toan đứng dậy nói thì có tên bộ tướng ngồi bên cạnh nói nhỏ:
Thừa tướng quên cái Hội thề 18 lộ chư hầu đánh Đổng trác rồi sao?
Thừa tướng nghĩ đến đó chợt im, không đứng lên nữa. Hoạch thấy Thừa tướng quyết chí bình man cũng không thúc ép nữa. Tiệc tan, Hoạch sai quân hầu đưa thừa tướng ra nhà khách nghỉ ngơi. Hôm sau lại tiếp túc yến ẩm, đến dăm hôm như vậy, tịnh không nhắc đến việc thả về. Thừa tướng sốt ruột mới lại nói:
Nay tôi ở bên này, trại Thục như rắn mất đầu, nếu để lâu bọn tướng tá dưới quyền nản lòng bó đỉ làm cướp hết thì há chẳng dân man thêm khổ vì binh đao hay sao?
Hoạch cả cười rồi nói:
Thừa tướng chớ lo, tôi đã an trí quân thục đâu vào đấy. Nhưng nếu thừa tướng đã không muốn ở lại chơi vậy tôi xin dẫn thừa tướng đi một vòng quanh động để biết cái khó khăn của thừa tướng trong việc nam chinh ra sao. Thừa tướng lên ngựa đi thì thấy chỗ này đặt khí giới, chỗ kia chứa quân lương, chỗ khác lại để cờ quạt, đồ dùng hành binh chất cao như núi. Những thứ ấy được cất giấu rất kỹ sâu trong động, Man vương lại chỉ cho đám lâu la dăm đứa coi quản, đứa nào đứa đấy mặt đỏ như gấc, dưới chân la liệt nhưng tấm thẻ hình chữ nhật. Thừa tướng không nói gì, bấm bụng ghi nhớ.
Về đến lâu đài, man vương hỏi:
Thừa tướng thấy phép đóng quân của tôi thế nào?
Thừa tướng nói:
Dẫu Tôn Ngô cũng chỉ đến thế.
Hoạch cười ha hả rồi nói:
Nếu thừa tướng biết sợ mà lui binh thì may cho dẫn man lắm lắm, còn không thì tùy thừa tướng quyết định. Nay tôi đưa thừa tướng đến cửa động rồi để cho về. Xin thừa tướng suy nghĩ cho kĩ.
Thừa tướng bái tạ rồi dẫn đám hàng bình khoảng vài trăm tên ra về. Đến trại chúng tướng ra đón hỏi han tình hình. Thừa tướng bèn nói:
Nay ta tuy bị man vương bắt đến ba bốn bận nhưng phen này ta sẽ phá được giặc, bắt sống được man vương.
Chúng tướng hỏi mưu kế thì thừa tướng bèn nói:
Ta có được man vương cho xem hết địa đồ bố trận trong động, ta nhìn xem thì thấy quả động Man Trung khó công dễ thủ, phía tây và bắc tựa núi cao đất hiểm, phía đông thì sông lớn bao bọc, có phía nam là tiến binh dễ nên quân man cho xây thành cao đào hào sâu dẫn nước từ sông lớn vào rất khó công phá. Chính vì địa thế ấy, man vương cho tập trung man binh hết ở phía nam các mặt khác thì không phòng bị. Nay ta cho kỳ binh lẻn ra sau lưng đánh ập vào đốt chỗ chứa quân lương khí giới thì ắt toàn thắng.
Có tên bộ tướng đứng lên nói:
Tôi xin dẫn quân theo đường thủy đánh ập vào mé đông động man.
Chúng tướng nhìn ra xem thì thấy đó là Bộ Hóa, người Hoa Nam. Nguyên Bộ Hóa trước kia theo Tào Tháo đánh trận Xích Bích, chẳng may một hôm uống rượu phát ngôn dặt những luận điểm xuyên tạc, sai trái thù địch làm ảnh hưởng đến lòng quân. Tỉnh ra mới sợ nếu Tháo biết ắt bị trị tội, đang đêm lẻn trốn đi về hàng Lưu Bị. Nay được Thừa tướng nhà Thục cho theo tòng quân bình man.
Thừa tướng nói:
Ta biết ông giỏi thủy chiến, nhưng ngặt lỗi ông hay phát biểu đúng quy trình, e khó giao cho ông trọng trách lớn được. Lại thêm ta xuống bình man không đem theo nhiều đồ đánh thủy khó mà thành công cho được.
Bộ Hóa nhất quyết xin đi:
Tôi từ ngày về theo tiên đế nam chinh bắc chiến toàn bị cho ở đằng sau, há chẳng phí cái tài khuyển má của tôi lắm ru? Nay nếu thừa tướng không cho đi trận đầu tôi xin chết tại đây?
Nói đoạn Bộ Hóa rút dao toan đâm cổ tự tử. Chúng tướng vội can lại, thừa tướng nói:
Nay nếu ông quyết tâm xin đi thì ta thấy mé tây thành man trung tuy đất đá đồi núi trùng điệp hiểm trở nhưng nếu vào được ắt làm quân man bất ngờ trước sau đều thụ địch. Khi ấy ta sẽ tiến binh đánh thẳng vào phía nam. Man vương đầu đuôi khó ứng cứu phải bỏ thành chạy ra mé sông, dùng thuyền bỏ chạy. Ta lại giả cho một cánh quân giả làm thuyền buôn đón đường chặn đánh ắt bắt được man vương.
Nói xong, Gia cát Thừa tướng phân phối công việc cho thi hành mưu kế đâu đấy.
Nói về man vương Mạnh Hoạch, sau khi thả Thừa tướng về rồi gọi bọn chúa động, tù trưởng vào dặn dò, Trước tiên, man vương cho gọi Hoàng Khuyển vào trao cho Khuyển 1 túi gấm dặn:
Ngươi đóng quân ở mé sau động bất kể việc gì xảy ra phía trước động cũng không được ra cứu viện, nếu thấy có ảnh lửa từ kho lương thảo khí giới bùng lên thì không được phép chạy ra dập lửa, cứ ở nguyên chỗ đóng quân, mở túi gấm ra xem khắc có mẹo xử trí.
Rồi lại gọi A Nghé, trao cho Nghé 1 túi gấm khác và 1 hòm nhỏ niêm phong cẩn thận rồi cũng dặn:
Nếu giặc Thục đến, tướng đi đầu không phải Thừa tướng thì không được mở ra xem, cứ đốc man binh đóng chặt cửa thành không ra nghênh chiến còn nếu thừa tướng thân chinh cầm quân thì mở túi gấm ra xem rồi mở thành kéo quân ra xa 30 dặm nghênh chiến, nhưng đánh không được phép thắng chỉ được phép thua, cứ trông ngả có cờ hiệu mà chạy. Cờ hiệu màu vàng thì tăng tốc chạy thật nhanh, cờ hiệu màu xanh thì dừng lại không được chạy, cờ hiệu màu đỏ thì lại tiến binh. Trong 3 ngày phải dụ được quân thừa tướng đuổi 300 dặm, nếu thực hiện đúng lời ta, công đầu bắt được thừa tướng là của ngươi.
Khuyển và Nghé nhìn nhau không hiểu ý ra sao cứ theo lệnh mà trở ra.
Đoạn Man vương lại gọi bọn tù trưởng sai việc sắp cờ hiệu lệnh và vài việc lặt vặt khác. Bọn tù trưởng vâng lệnh trở ra.
Nói về quân Thục, thừa tướng sau khi ra lệnh cho toàn quân án binh bất động nhưng ngầm đưa 5000 quân tinh nhuệ trao cho Bộ Hóa men theo đường núi phía tây mà tiến quân vào động Man Trung. Lại trao cho Bộ Hóa một túi gấm nhỏ dặn khi nào đến nơi chuẩn bị đánh thành thì mở ra xem. Hóa cùng quân lính âm thầm men theo đường núi mà đi. Được hơn mươi ngày ước độ 500 dặm thì thấy toàn là núi non trùng điệp, tịnh không một bóng người. Quân Thục trèo đèo lội suốt vượt không biết bao nhiêu mà kể, lại có đoạn phải bỏ hết cả đồ đạc, áo giáp vũ khí lại miệng ngậm dao mà tiến, có đoạn phải lăn mình xuống dưới khe núi liều thân để tiến. Nhiều kẻ không chịu được mà chết dọc đường. Gần ba tháng trời đói khát Hóa cùng quân quân Thục 10 phần còn lại 5,6 phần tiến được phía sau thành Man Trung. Hóa cho vài tên quân tinh nhanh nhất giả làm dân kiếm củi đi lạc vào các nhà dân dò hỏi rồi lại bắt vài dân man về chỗ trú ẩn lấy lời ngon ngọt mà hỏi han tình hình trong thành thì được biết bọn man vương vẫn chưa hay biết gì mà phòng bị. Hóa vui mừng hớn hở cho quân lính nghỉ ngơi 1 ngày rồi hẹn tờ mờ sáng tiến binh.
Tờ mờ sáng hôm sau, Hóa cùng quân Thục lẻn đi, qua một ngã ba, thấy có 1 trạm BOT nằm ngay ở đó. Hóa cho quân đến do thám được báo lại chỗ đó không có quân canh. Hóa đích thân đến xem thì thấy quả là trạm này bỏ hoang từ lâu. Đang mừng thầm thì chợt thấy dòng chữ khắc trên cột barie như sau: Ta du sơn thủy, đã hết mấy năm, tỏ am sự thế, tường rõ thế nhân.
Hóa không hiểu ra làm sao, chợt có kẻ hay chữ mới thử ghép bốn chữ đầu vào thì được câu: ta đã tỏ tường. Hóa nghi nghi hoặc hoặc chưa biết làm sao thì chợt nhớ đến cái túi gấm của Thừa tướng trao trước khi đi, Hóa mở ra xem thì thấy trong đó biên chi tiết nhưng vị trí đóng quân, chứa lương thảo, khí giới của quân man, lại chỉ rõ chỗ nào cần đánh chỗ nào không nên đánh, lại dặn dò khi còn trong độngThừa tướng đã để lại ám hiệu tiến binh. Hóa không còn nghi ngại gì nữa mà tiếp tục tiến binh.
Hành quân đến một quả núi, Hóa cho quân đu dây trèo lên trông xuống phía dưới chính là động Man Trung, thấy bố trí giống như túi gấm thừa tướng trao, Hóa mới lại cho quân trèo xuống đánh úp. Quân Hóa xông vào các chỗ chứa lương và khí giới của quân man đốt cháy rừng rực rồi đánh thốc ra phía cổng thành theo ám hiệu thừa tướng đã chỉ. Nào ngờ vừa đi qua được mấy khúc quanh trong động thì chợt thấy một viên tướng mặt đỏ như gấc, bụng phệ tới gối mặc hoàng y giáp, tay cầm côn lưỡng sắc dài 2 thước chặn lại. Đó chính là Hoàng Khuyển phục binh đổ ra chặn đánh. Hóa sau nhiều ngày trèo đèo lội suốt mệt mỏi đánh chưa được mươi hiệp đã bị bắt sống. Toàn bộ quân của Hóa cũng phải đầu hàng.
Nguyên là từ khi man vương dặn đóng quân ở mé sau động, Khuyển tuy hậm hực vì thân làm đại tướng mà không được cầm quân ra trận tiền nhưng vẫn ngày ngày cho quân tuần tra. Bỗng một hôm thấy ánh lửa sáng phừng phừng mé sau động, man binh vào bẩm quân thục từ đâu kéo đến đốt kho lương thảo và khí giới. Khuyển vội vàng lấy túi gấm ra xem thì thấy ghi đại lược như sau: Quân Thục lẻn đường núi đến đốt lương, ngươi đợi quân Thục đốt xong, tập hợp binh lính phục ở những góc kín rồi đợi quân Thục tiến ra phía cửa động mà đổ ra bắt. Không được phép dập lửa mà phải kiếm củi bỏ vào cho cháy to hơn.
Khuyển bắt được quân của Hóa giam lại một chỗ cử quân canh gác, ra chỗ cháy, thấy bọn man binh đứa thì thùng xô, đứa thì cát sỏi đang định dập lửa, Khuyển ngăn lại, sai đám man binh kiếm củi bỏ vào cho cháy to hơn. Bọn man binh không hiểu sao thì Khuyển nói:
Ấy là mẹo của đại vương, các ngươi cứ theo đó mà làm.
Lái nói về thừa tướng, lần này cho người đi dò xét, thấy sau động lửa cháy phừng phừng đỏ một góc trời, cách 50 dặm vẫn trông thấy cột khói bốc lên nghi ngút. Thừa tướng biết mẹo đã thành nhưng vẫn chưa an tâm mà tiến binh, mãi khi thấy lửa cháy khói bốc mà không được dập, mới bèn họp chúng tướng lại chia ba đường đến đánh. Thừa tướng đích thân dẫn quân tiên phong nhằm động Man Trung mà tiến.
Nghé lúc bấy giờ đang được lệnh giữ thành thấy quân tế tác vào báo thừa tướng dẫn 1 vạn quân kị tiến đánh thành thì mới cho quân xuống thành nghênh địch rồi mở túi gấm ra thì thấy ở đó có biên: Ngươi hãy giả làm ta mà dụ thừa tướng. Đồ y phục ta để cả trong hộp gỗ niêm phong.
Nghé cả mừng bèn mặc đồ hóa trang vào và tiến ra nghênh chiến. Thừa tướng đối trận thấy phía xa xa đúng là man vương Mạnh Hoạch, Thừa tướng cho quân ồ lên đuổi đánh, còn lại sai người truyền về trung quân gấp lên đánh thẳng vào động. Nghé vừa đánh được vài hiệp thì giả thua chạy về phía cắm cờ hiệu. Thừa tướng vốn bị mấy phen làm nhục nay có cơ hội rửa hờn thúc quân đuổi rất rát. Nhưng kỳ lạ thay cứ thấy quân man vương khi thì chạy dài khi thì dừng lại đối trận rồi đánh thua lại chạy. Nhìn kĩ thì thấy hóa ra tất cả đều tuân theo lá cờ xanh đỏ vàng xa xa. Chúng tướng giục giã phải đuổi gấp mới bắt được man vương, thì thừa tướng ngăn lại. Ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:
Nay ta xem thấy man vương đường cùng rồi. trong thành thì bị quân ta đốt phá, nay phải chạy dài nhưng man vương vốn cũng hơi biết phép tiến binh ắt sẽ để lại 1 toán quân mai phục dọc đường. Nếu ta đuổi gấp ắt phải phục binh.
Chúng tướng hỏi:
Sao thừa tướng biết man vương để lại phục binh?
Thừa tướng nói:
Ta trông xem thì thấy quân man vương tiến theo hiệu cờ phía xa xa. Vàng thì quân man vương chạy nhanh, đỏ thì quân man vương tiến đến, còn xanh thì dừng lại. Nếu ta tiến binh lúc cờ xanh ắt mắc phải phục binh của man vương.
Chúng tướng vẫn hồ nghi thì thừa tướng tiếp lời:
Phàm xứ Thục ta, tham gia bôn tẩu phải tuân thủ luật pháp xanh đi, đỏ dừng, vàng chậm. Nhưng xứ man này là xứ của giống người không có vương hóa. Với chúng Vàng là phải tăng tốc, xanh là phải dừng lại còn đỏ thì được phép tiến lên. Man vương nghĩ ta không biết phép đó để mà dụ ta đấy.
Chúng tướng trên lưng ngựa dạ dan:
Thừa tướng quả là cao kiến.
![]() |
Ảnh: Thạch trận đồ nơi Gia Cát Võ Hầu mắc nạn |
Lúc này quân tế tác lại báo về, quân của man vương tiếp tục chạy theo cờ vàng. Thừa tướng lại thúc quân tăng tốc đuổi theo. Suốt 3 ngày 3 đêm thừa tướng đuổi theo quân man vương đến gần 300 dặm thì bỗng không thấy quân man vương đâu nữa, lại thấy phía trước sát khí bốc lên ngùn ngụt. Hồ nghi mắc mẹo, thừa tướng cho người đi lên thám thính thì được báo về phía trước có một khuôn viên rộng bày biện nhiều vật theo trận đồ còn tịnh không thấy quân man đâu. Thừa tướng dẫn quân hộ vệ đi lên quan sát thì thấy đó là hàng dãy tượng kì dị bố trí theo phương vị bát quái. Quân thám mã lại báo man binh đi vào đây rồi biến mất. Thừa tướng lấy làm kì lạ vội xuống xem rồi cười
![]() |
Thạch Trận đồ Hòn Dấu |
![]() |
Tượng Thần Binh trong Thạch Trận Đồ |
Mấy đống gách vụn đá vỡ này chỉ là đồ bỏ đi với ta thôi. Xưa ta có được học phép kỳ môn độn giáp bày biện trận pháp đâu có lạ gì mấy thứ này.
Nói xong ung dung đi thẳng vào thạch trận mà xem.
Thừa tướng Trông đám thạch tượng nom đến kì dị cho văn hóa xứ man. Người sau đọc đến đây làm bài thơ cảm thán, có đoạn như sau:

Thạch trận tượng Đồ Sơn
Trông đến là mê tơi
Ông Thìn mặc quần bơi
Ông Ngọ cũng chất chơi
Mỗi tội tay ông Ngọ
Đặt vô chỗ dở hơi
Ông Hợi cùng ông Tỵ
Kẻ vày đùm kẻ không
Còn một loạt ông khác
Xem một hồi trời xế chiều, quân hộ vệ nói:

Ta lại mắc mẹo Man vương rồi!
Đúng lúc ấy thì chợt có tiếng nói vọng đến:
Thừa tướng, chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi. Thừa tướng muốn thoát khỏi trận thì mau mau quy hàng bằng không sẽ bị hãm thân tại thạch trận này mãi mãi.
Thừa tướng lắng tai nghe thì nhận ra là tiếng man vương Mạnh Hoạch từ ngoài thạch trận vọng vào.
Ấy chính là:
Đừng khinh tượng đá vật vô tri
Kẻo không lại giống Võ hương hầu
Chưa biết thừa tướng nhà Thục Hán sẽ xử trí ra sao, xem hồi sau sẽ rõ!
chắc thừa tướng hoảng loạn quá nên không nghĩ ra, chứ binh pháp Tôn Tử đã dạy rằng đối với bọn yêu tượng này, chỉ cần lấy búa đục sinh thực khí của chúng nó đi thì tự khắc phép yêu sẽ bị mất tác dụng, thạch trận cũng vì thế mà bị phá! :))
Trả lờiXóaGia cát tiên sinh sau khi thoát đc xứ man mà về nước đánh ngụy mới chế ra đc món trâu gỗ có cơ quan bí mật ấy là từ đây thưa tiên sinh. :))
XóaThật là vi diệu! :))
XóaTheo tiên sinh sau 5 lần bị bắt ntn thì Thừa tướng có kế gì phá thành của Man vương?
XóaDân nam man chưa quen phong hoá, chắc những kế sách chính thống theo kiểu Binh pháp Tôn Tử hay Binh pháp Ngô Khởi không dùng được. Thừa tướng phải những dùng kế sách phù hợp với phong tục, văn hoá nam man mới xong!
XóaQuả là tiên sinh đã rút được kinh nghiệm của Mã Tốc sau trận Nhai Đình :))
Xóatiên sinh lại chê cười rồi! :D
XóaTruyện tôi chỉ phục vụ tiên sinh, nội trong sớm tối tôi lại biên thêm một hồi nữa để tiên sinh thưởng thức. Tiên sinh xem qua chớ chê cười và cũng chớ để mạch truyện cuốn đi. Như thế há chẳng phí công tôi nối chí tiên sinh mà "nghịch dại", "lảm nhảm" lắm ru.
XóaXin tiên sinh chớ phụ công mà nhớ lấy nhớ lấy!
Kẻ hèn này đâu dám phụ lòng tiên sinh!
Xóa*nói xong thì hai hàng nước mắt lã chã*
Chẳng biết còn phục vụ tiên sinh được mấy hồi nữa. Nãy vợ hỏi tiền đâu sao cứ ở nhà viết bậy bạ. Mấy hôm nữa tôi đi chạy Grab, tiên sinh có thương đến thân này thì vân du chỗ nào thì nhớ tôi mà gọi.
XóaP/s: Tôi đã biên hồi 16 phục vụ tiên sinh!
Đa tạ tiên sinh đã có lòng chiếu cố!
XóaNhớ khi xưa, Lưu Tiên chủ có nói với Trương tam gia, "thê tử tựa y phục". Thiết tưởng tiên sinh là người đọc sách thánh hiền thì sao lại chẳng biết lời dậy của Tiên chủ, hà cớ phải lấy làm kinh hãi trước những lời càn rỡ của thê nhi? ^^
Vậy tiên sinh chưa biết rồi, tôi nay tuy chạy grab nhưng đấy là học theo Võ Hầu vân du thu tin tức Khi thì chạy grab chu du trên đường; khi thì đèo sư giả khất thực ngoài chợ; khi thì tìm anh em cùng nghề chén chú; khi thì vui gõ mũ bảo hiểm, xộ khám ngồi chơi. Ấy là cách tôi ngao du hiểu thêm đời.
Xóathật là cái thú của bậc trí giả!
Xóa