Đấy là ngọc tỳ truyền quốc. Ngày xưa, Biện Hòa ở dưới núi Kinh Sơn trông thấy chim phượng hoàng đậu ở trên hòn đá, đem đá ấy về tiến vua Văn Vương nước Sở. Lúc phá đá ra trong có hòn ngọc. Đến đời nhà Tần, năm thứ hai mươi sáu (hai trăm hai mươi mốt trước công nguyên) vua Tần sai thợ ngọc giũa ra làm ấn quốc bảo. Tám chữ triện viết ở trên mặt ấn là chữ Lý Tư. Năm thứ hai mươi tám Tần Thủy Hoàng đi tuần đến hồ Động Đình, gặp sóng to gió lớn, thuyền sắp đắm, vua vội vàng ném ngọc tỷ ấy xuống hồ mới không việc gì. Đến năm thứ ba mươi tám, Thủy Hoàng đi tuần đến núi Hoa Âm, đương đi gặp một người tay cầm ngọc tỷ đứng đón đường, đưa cho quân hầu nói rằng: "Đem cái này về trả Tổ Long". Nói xong rồi biến mất. Ấnngọc ấy lại về nhà Tần. Đến năm sau, Thủy Hoàng mất. Tử Anh đem ngọc tỷ dâng vua Cao Tổ nhà Hán. Đến lúc Vương Mãng khởi loạn, Hoàng hậu, vua Hiếu Nguyên cầm ngọc ấy đánh Vương Tâm. Tô Hiến sứt mất một góc, phải lấy vàng bịt vào. Vua Quang Vũ được ấn ngọc ấy ở Nghi Dương, truyền đến bây giờ. Khi mười tên hoạn quan làm loạn, bức đem Thiếu Đế ra Bắc Mang, lúc về thấy mất ngọc tỷ. Nay tướng quân lại tìm được, tất là trời cho tướng quân đó. Điềm này là điềm báo tướng quân sẽ làm vua. Vậy tướng quân không nên ở lâu chốn này, mà nên về ngay Giang Đông để mưu toan việc lớn!".
Lời bàn của Mao Tôn Cương
Cái ấn ngọc “truyền quốc” khắc tự đời Tần, quý thật đấy. Nhưng thử hỏi trước đời Tần, đã có những đời Đường Nghiêu, Ngu Thuấn, Hạ, Thương, Chu không có ấn sao vẫn trị được thiên hạ? Cho đến Tần Thủy Hoàng mất ngọc ấy, rồi khi vừa tìm lại được một năm đã chết ngay. Xem thế thì ấn ấy cũng chẳng có sức mạnh “huyền diệu” gì, chẳng quý báu tuyệt trần” khiến cho người có nó “tràng sinh bất lão” hoặc “nắm vững mạng trời” như nhiều người tham lam đã tưởng ! Viên Thiệu, Viên Thuật, Lưu Biểu tối mắt coi ngọc làm trọng đã đành, chứ nếu như Tôn Kiên trung nghĩa, anh dũng là thế, mà cũng tham ấn ngọc và tin ở sức mạnh của vật vô tri đó, thì đáng buồn lắm vậy.
Ôn cố tri tân:

Hoặc giả sức mẠnh huyền diệu từ dãy số đẹp đó có thật thì dân man quả ư ngu dốt khi lại trao tính mệnh, gửi sinh mạng của mình vào dãy số ấy. Để rồi sim bị lấy cắp, xe bị đâm nát hóa chẳng phải mạng ta mất theo? Ấy ko phải ngu lắm ru?
Nhắc lại chuyện quan đầu triều tin vào sức mạnh huyền diệu của sim biển số đẹp mà cho các viên quan ấy u dại. Ta thì lại nghĩ khác. Viên quan ấy quả có đầy đủ tố chất quan phụ mẫu thời kinh tế thị trường. Quan sinh ra là để cai trị, trong thời đại mới, quan muốn móc tiền trong túi dân không thể thô thiển như trc. Bậc trí giả phải móc tiền và sẽ móc được nhiều nhất khi móc trong lúc dân nó sung sướng. Ấy cho nên cần phải cố tình huyễn hoặc ra sự lạ để dân tin mà theo. Chuyện sinh tử vì sim đẹp, thành bại từ biển số hay cũng là vì vậy mà ra.
Dân man u mê đến nay đã ngót 4000 năm. Mượn lời cổ nhân mà rằng:
Dân 93 triệu ai người lớn
Nước 4000 năm vẫn trẻ con
Tiếc thay, tiếc thay!
Dân man vốn không quen phong hoá, lại phải nhọc công tiên sinh khai sáng! :))
Trả lờiXóaHaizzz, dạo này tôi đọc báo đến cỡ Phan Sào Nam đau đáu vì vận nước vì khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh mà để rồi cuối cùng cũng bị biến chất thành trùm cờ bạc công nghệ thì thế mới biết sức mạnh đồng hóa của dân man nó kinh khủng như thế nào. Thôi, xin được kính nhi viễn chi, bàn phèn lác trên này thôi không kẻo bị đồng hóa nốt :))
Xóa