Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

Hiến Đế nhường danh xưng, Ngụy Vương lên ngôi rồng


TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 33)

Lại nói năm kiến An thứ 24 (tức năm 220), Tào Phi từ khi lên làm Ngụy Vương đã có ý định muốn cướp danh xưng thiên tử của Hiến đế. Bọn Hoa Hâm, Vương Lãng, Tân Tỷ, Giả Hủ, Lưu Hoa, Lưu Dị, Trần Kiệu, Trần Quần, Hoàn Gia bèn bàn với nhau xong vào cung vua để tâu với thiên tử xin nhường danh xưng cho Ngụy vương. Hiến đế nghe xong giật mình, ngồi lặng đi nửa giờ rồi nhìn các quan mà khóc rằng:
Hiến đế khóc tỏ ý chưa muốn về hưu sớm với các quan

- Trẫm nghĩ khi xưa đức Cao tổ, cầm ba thước gươm, chém rắn khởi nghĩa, phá Tần diệt Sở, gây dựng cơ nghiệp, đời đời truyền nối, đến nay danh xưng ấy đã hơn bốn trăm năm. Trẫm tuy bất tài, nhưng cũng không có điều gì quá ác, sao nỡ đem cơ nghiệp của tổ tôn mà bỏ đi cho đành? Quần thần các ngươi, nên bàn định lại cho phải!
Bọn Hoa Hâm Vương Lãng cùng các quan đều nói:
- Chúng tôi đã bàn định đâu vào đấy vả chăng điềm trời đều ứng với việc họ Tào ở Hứa Xương thay nhà Hán. Xin bệ hạ chớ trái ý trời.
Vua khóc ầm lên bỏ vào nội điện. Các quan tủm tỉm đi ra. Ngày hôm sau lại kéo đến đòi vua ra thiết triều và lại yêu cầu vua nhường danh xưng cho Ngụy vương.
Nhìn thấy dưới điện các quan hầm hầm lại thêm mấy trăm quân đều thuộc quân Tào đằng đằng sát khí, vua hoảng sợ chẳng biết làm thế nào bèn nói:
- Trẫm tình nguyện nhường danh xưng cho Nguỵ vương, xin tha cái sống sót cho trẫm, để được trọn tuổi trời!
Vua bất đắc dĩ phải sai Trần Quần thảo tờ chiếu nhường danh xưng, rồi sai Hoa Hâm mang chiếu và ngọc tỉ, dẫn các quan đến cung Nguỵ vương dâng nộp.
Tào Phi mừng lắm muốn nhận ngay thì  Tư Mã Ý can rằng:
- Chớ nên nhận vội, tuy rằng có chiếu và ngọc tỉ, nhưng quả thật khó lòng mà che miệng lưỡi thiên hạ. Nay điện hạ nên sai Vương Lãng viết biểu nhún mình từ chối, rồi lại sai Hoa Hâm bẩm tấu cần tổ chức lễ kỉ niệm 402 năm đăng quang của Hán Cao Tổ Lưu Bang, 195 năm ngày đăng quang Hán Vũ Đế trước để Ngụy vương tỏ lòng tôn kính với các bậc tiên nhân nhà Hán rồi sau để Hiến Đế tỏ rõ ý định muốn nhường danh xưng thiên tử cho điện hạ ở đó.
Phi nghe lời ấy, sai Vương Lãng làm bài biểu, nói nhún rằng đức mình mỏng lắm, xin cầu người đại hiền khác để nối danh xưng thiên tử.
Vua xem biểu, trong bụng nghi hoặc, hỏi quần thần rằng:
- Nguỵ vương khiêm tốn không chịu nhận, thì làm thế nào?
Hoa Hâm tâu rằng:
- Ấy là Ngụy vương sợ rằng thiên hạ không hiểu lòng thành thực của bệ hạ muốn nhường danh xưng. Vậy nay bệ hạ trước mắt hãy tổ chức các lễ kỉ niệm các tiên quân bản triều, vào bố cáo ở thái miếu rằng thực bụng muốn nhường danh xưng cho Ngụy vương. Hiến Đế nói:
- Ta ở ngôi hơn ba mươi năm, tài hèn sức mọn nên phải nhờ cậy Ngụy vương giúp đỡ bấy lâu nay. Giờ ta muốn nhường danh xưng cho Ngụy vương nhưng cũng mong là làm cái gì thì làm với tinh thần tiết kiệm nhất, hiệu quả nhất, đừng có lãng phí quá mà không thiết thực. Tổ chức như thế ta e tốn kém lắm.
Hoa Hâm tâu:
- Tốn kém như thế là điều cần thiết để bệ hạ tỏ rõ tấm lòng.
Phí hỏi: Ta muốn che miệng lưỡi thế gian thì làm thế nào?
Vua bất đắc dĩ lại bảo Hoàn Khải hoàn thảo tờ chiếu và cho người đi chuẩn bị lễ hội. Ngụy vương và Hiến Đế cùng vào làm lễ trong thái miếu. Xong đâu đấy lại sai Trương Âm cầm cờ tiết và ngọc tỉ đến cung Nguỵ vương.
Tào Phi tiếp được tờ chiếu, mừng rỡ lắm, bảo với Giả Hủ rằng:
- Tuy hai lần có chiếu, lại được thiên tử tổ chức lễ kỉ niệm tỏ rõ ý muốn nhường ngôi trong nhà thái miếu nhưng vẫn ngại thiên hạ đời sau chê cười là ta cướp đoạt, thì nghĩ thế nào?
Hủ thưa:
- Việc ấy cực dễ, nên lại sai Trương Âm cầm tỉ thụ về, rồi bảo Hoa Hâm nói với vua Hán phải làm một cái đền thụ thiên, chọn ngày lành tháng tốt, hội cả công khanh lớn nhỏ dưới đền, để thiên tử thân cầm tỉ thụ, nhường cho điện hạ; rồi lại bố cáo tổ chức lễ hội linh đình khắp cả nước như thế không còn ai nghi ngờ gì, mà bịt được mồm thiên hạ.

Phi mừng lắm, sai ngay Trương Âm mang tỉ thụ về, và lại dâng biểu từ lần nữa.
Trương Âm về tâu với vua; vua hỏi quần thần thì Hoa Hâm tâu rằng:
- Bệ hạ nên làm một cái đền, gọi là đền thụ thiên, hội cả quan dân lại, nhường ngôi rõ ràng cho Nguỵ vương; như thế thì Nguỵ vương phải nhận, mà con cháu bệ hạ, đời đời được đội ơn nhà Nguỵ mất.
Hiến đế cho người đi khái toán xong rồi nói với quần thần:
- Ta tính sơ sơ cũng hết đến một trăm linh bốn tỷ lạng bạc. Trong khi dân chúng nhiều nơi còn đang nheo nhóc ta thật không lỡ lòng mà làm thế
Bọn Hoa Hâm, Vương Lãng đồng thanh nói:
- Tốn kém như thế thật không thấm vào đâu. Tiền vàng trong dân chúng còn nhiều, rừng vàng biển bạc đất phì nhiêu ấy là chúng ta chưa đánh thức được tiềm lực quốc gia đó thôi. Xin bệ hạ chớ lo chuyện đó.
Tào Phi tiếm danh xưng Hoàng đế
Vua Hiến đế bấy giờ chẳng thể không nghe. Bèn sai quan viên thái thường chọn một khu đất ở Phồn Dương, xây một cái đền ba tầng, kén chọn giờ dần, ngày canh ngọ, tháng mười, vua Hiến đế mời Tào Phi lên đền, các quan lớn nhỏ hơn bốn trăm viên tụ tập cả ở dưới, và hơn ba mươi vạn quân ngự lâm, quân hổ bôn, và cấm binh đóng dàn cả chung quanh. Vua tự mình bưng ngọc tỉ dâng lên Tào Phi. Quần thần quỳ cả dưới đền nghe chiếu.

Chiếu đọc xong, Tào Phi nhận lễ, chễm chệ đoạt danh xưng hoàng đế. Phong cho Hiến đế làm Sơn Dương Công bắt phải đi ngay hôm đó.
Thật chính là
Tốn kém thì mặc tốn kém
Nhường ngôi cứ phải tổ chức to


Chưa biết sau khi Ngụy vương tiếm danh xưng hoàng đế của nhà Hán sự thế còn tiếp diễn như nào, xin xem hồi sau.

P.s: Bài này quả thực chưa tâm đắc lắm, xin chư vị chớ chê cười!

Xem thêm: 

2 nhận xét:

  1. Dẫu hùng hay gian, thô hay thanh cũng đều là... ăn cả!

    Trả lờiXóa