Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Thần linh cũng nhún Tào thừa tướng

TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 23)



(Nhắc lại chuyện cũ tích xưa năm Đinh Dậu)
Tháo đòi xây cung thất mới ở Lạc Dương, Nghe tin Tô Việt là người khéo léo, Tháo sai đòi đến, bắt vẽ kiểu trước để xem. Việt vẽ kiểu một toà điện to chín gian, trước sau có đủ cả hành lang, lầu các. Vẽ xong dâng lên, Tháo xem xong nói:
- Kiểu này thật hợp ý cô lắm, nhưng chỉ ngại không có gỗ nào to mà làm cho xứng!
Tô Việt thưa:
- Cách thành này ba mươi dặm, có một cái đầm gọi là Dược Lâm. Cạnh chùa có một cây gỗ lê cực to, cao hơn mười trượng, nên dùng làm nóc điện này.
Tháo mừng lắm, lập tức sai thợ đến đẵn cây ấy.
Hôm sau thợ về báo rằng:
- Cây ấy cưa không đứt, búa bổ cũng không vào, không sao đẵn được.
Tháo nói: Yêu thần nào dám trái ý ta!?
Tháo không tin, dẫn vài trăm kỵ đến trước cửa đền, xuống ngựa, ngẩng mặt lên xem thấy cây lá xum xuê sát đến mây xanh, thẳng tuột không có một chà chạnh nào. Tháo sai chặt xuống. Có mấy ông cụ già lại kêu rằng:
- Cây này đã mấy trăm năm nay, có thần thiêng lắm, không chặt được đâu.
Tháo nổi giận mắng rằng:
- Ta bình sinh trải dưới khắp gầm trời hơn bốn mươi năm nay, trên từ thiên tử, dưới đến thứ dân, ai cũng phải sợ, yêu thần nào dám trái ý ta?
Nói xong, liền rút gươm ra chặt mấy nhát, thì thấy có tiếng kêu sang sảng, máu chảy ròng ròng ở thân cây.
Tháo sợ hãi, quẳng gươm lên ngựa, về cung.
Canh hai đêm hôm ấy, Tháo nằm không yên, đương ngồi ở trong điện ngả mình xuống ghế ngủ gà, bỗng thấy một người xoã tóc, tay cầm thanh kiếm, mình mặc áo thâm, đến trỏ vào mặt thét mắng rằng:
Tháo quát: Võ sĩ đâu gô cổ thằng già này cho ta!
- Ta là thần ở cây gỗ lê đây! Chỗ đó là nhà của tao, sao mày dám phá nhà tao để đem về xây nhà của mày!?
Tháo mắng giả:
- Tao có công an định đất nước, dẹp loạn tứ phương, xây một cái nhà mới để ở thì há lại không được? Mày là thần hay là quỷ tao cũng không sợ đâu.
Nói xong thét gọi:
- Võ sĩ đâu cả, chúng bay sao dám để thằng già này vào đây mưu hại ta.
Thần gỗ lê thấy không dọa được Tháo bèn xuống nước:
- Thôi được rồi, tôi cho ông cái nhà của tôi, tôi tạm thời ra ở chỗ khác nhưng ông cũng phải có hành động cho phải đạo nhân thần chứ!
Tháo nói:
- Thế là thế nào?
 Thần gỗ Lê nói:
- Thì dẫu sao tôi cũng là thần, ông phá nhà của tôi, trước khi ông phá thì ông phải thắp hương lạy cây chứ. Lạy cây để nhắc nhở trách nhiệm bảo vệ, phát triển rừng. Xin ông nhớ cho!
Nói xong thần gỗ Lê biến mất.

Tháo tỉnh dậy, thấy giấc mơ kì lạ, gọi tả hữu vào kể rồi hỏi là điềm gì. Hoa hâm tâu:
Theo lẽ thường chặt một cây thì phải trồng một cây hoặc là nhiều hơn chứ ai lại đi lạy cây. Đấy là thần tiên cũng sợ uy danh của thừa tướng đấy thôi.

Tháo cười ha hả, rồi cho người đến chẳng cần quỳ lạy gì hết cứ đẵn nhắn cả cánh rừng không sót một cây nào đem về xây điện Kiến Thủy.

Đó chính là
Tháo ngôi cao bao trùm tất thảy
Đến thần linh cũng phải nhún cái thân


6 nhận xét:

  1. Truyện này hình như không có trong chính sử phải không tiên sinh?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quả tôi ko dám để lộ hành tung thắp nhang lạy cây của Tháo. Tiên sinh có thể biết ai đã thắp nhang lạy cây không? Rõ ràng Tháo ko thắp nhang lạy cây, ấy vậy mà dân gian cứ đồn Tháo thắp nhang lạy cây. :v

      Xóa
    2. Nhưng hình như không phải năm Đinh Dậu?

      Xóa
  2. Tiên sinh cứ tìm theo cụm từ khắc thấy chính thị Đinh dậu

    Trả lờiXóa