TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 6)
Nhắc lại Bị cũng bọn Đổng Thừa, Mã Đằng cùng vâng mật chiếu
Đai áo thề dẹp Tào tặc, Bị bấy giờ sợ Tháo nghi mình mưu đồ gì, bèn làm một vườn
rau ở sau nhà ngày ngày vun xới tưới tắm, học kế Tôn Tẫn giả điên để che mắt
Tháo. Một hôm đang lom khom tưới rau ở vườn sau thì Tháo cho Trương Liêu, Hứa
Chữ đến gọi. Bị giật mình kinh sợ nhưng rồi không thể chối từ phải đi cùng vào
tướng phủ. Đến nơi Tháo cười hỏi:
- Huyền Đức ở nhà sao mà làm việc lớn lao thế?
Bị giật mình kinh hãi, đang chưa biết trả lời sao thì Tháo dắt
ngay ra vườn sau vừa đi vừa nói:
- Nghề làm vườn là nghề của gia nô, Huyền Đức học có vất vả
không?
Lúc này Bị mới vững dạ nói:
- Nào Bị này có muốn đâu, nhưng ngặt nỗi giờ thực phẩm bẩn
tràn lan, không tự tay mình làm mà để bọn gia nô nó trồng hay mua ngoài chợ chắc
chỉ được dặt những đồ bẩn tẩm ướp hóa chất. Thừa tướng mấy bữa nay không đọc
báo ư?!
Tháo mới lại nói:

Bị cười không nói gì. Ra đến vườn sau, Tháo trỏ lên cây mai
xanh tốt mà nói:
- Bình sinh chỉ có ta phụ người chứ chẳng thể người phụ ta
được. Trước đi dẹp Trương Tú, đi đường không có nước, tướng sĩ khát cào cuống họng.
Bấy giờ ta nghĩ được một kế, cầm roi trỏ hão nói rằng: trước mặt có rừng mơ.
Quân sĩ nghe nói đến mơ, ai cũng ứa nước dãi, đỡ được khát nước. Nay có mơ thật,
nên hái xuống mà thưởng. Vả lại ta mới nấu được nồi nếp cẩm muốn mời sứ quân đến
nhắm rượu chơi. (Chú thích: Nhắc đến Tú thì Tháo làm sao quên được Châu phu
nhân! Tháo đang nghĩ đến người đẹp đó thôi)
Nói rồi Tháo cười lại dắt tay Bị vào tiểu đình bày sẵn trên
mâm một bầu rượu nóng với ít thịt chó mắm tôm, bên cạnh có đĩa mơ chua tráng miệng.
Bị ngồi vào bàn thấy thiếu thiếu bèn nói:
- Thừa tướng đãi tôi hậu quá, nhưng thế này vẫn thiếu.
Tháo cười:
- Ta muốn thử xem nghề ẩm thực của Huyền Đức thế nào đó thôi
Nói xong bảo quân hầu mang thêm ít xả và dăm lá mơ bày thêm
vào. Bị cười nói:
- Quả là thừa tướng đoán đúng ý tôi.
Nói xong cả hai cùng cười ầm lên. Ăn uống một hồi vui vẻ
Tháo mới lại hỏi:
- Huyền Đức lâu nay đã đi khắp bốn phương, bao nhiêu thức ngon
vật lạ đều đã ăn qua xin thử kể ra xem.
Bị nói:
- Bị tôi bôn ba bao năm nay, ăn bờ ngủ bụi nào đã được khi
nào thảnh thơi thưởng thức của ngon vật lạ.
Tháo nói:
- Huyền Đức lại nhún mình quá rồi
Bị nói:
- Bị nay được nhờ ơn thừa tướng làm quan trong triều, đến giờ
mới biết được chữ ngon còn trong thiên hạ thực không được biết hết.
Tháo nói:
- Đã đành không được ăn trước đó, nhưng cũng có nghe tiếng
chứ?
Bị nói:
- Như thịt chó đây có phải ngon không?
Tháo nói:
- Cái đó không phải
bàn, thiên hạ này đều biết.
Bị nói:
- Thế còn giống tiểu hổ thì sao?
Tháo nói:
- Xứ ta không có gia vị ăn kèm, khó nhọc mà kiếm được chưa hẳn
đã ngon
Bị nói:
- Thế còn mấy thứ như Thủy Điệt thì sao?
Tháo nói:
- Cái đó chỉ làm thuốc chữa bệnh chứ ăn sao được?
Bị nói:
- Tôi nghe người man có món ăn lạ, người man phải trèo lên
cây dừa cao mấy trượng rồi chui vào trong thân dừa từ ngọn xuống, bên trong đó
có giống ấu trùng béo ngậy, cắn vào một miếng thì vị thơm ngon lên tận óc.
Tháo nói:
Món đó tạm được nhưng ngặt nỗi nhìn nó hơi kinh dị nên chưa
thể gọi là ngon thập toàn
Bị nói:
- Thế còn món lấy từ những vũng quanh năm ngập úng, chuyên
trốn dưới đất, sờ vào là tan chảy, khi cho vào chế biến cần phải nhẹ nhàng như ru
em bé ngủ, đổ thêm tí mắm nêm vào mùi dậy lên bay quanh khắp xóm thì sao?
Tháo nói:
- Cái đó cũng giống món trên. Trông hơi kinh dị, chưa thể gọi
là ngon tập toàn. Món ngon thập toàn là những món không phải chỉ cảm nhận bằng
đầu lưỡi, những kẻ sành ăn không chỉ thưởng thức bằng vị giác mà còn bằng ngũ
giác. Thỏa được hết tiêu chí thì mới được gọi là ngon thập toàn
Bị lại nói:
- Thế còn món được làm từ máu động vật trộn với lục phủ ngũ
tạng thì sao?
Tháo nói:
- Huyền Đức toàn kể những thứ kinh tớm thế sao được gọi là kẻ
sành ăn?
Bị lại nói:
- Tôi quả thật không biết gì về ẩm thực.
Tháo cả cười nói:
- Quả là Huyền Đức chưa hiểu hết đạo ẩm thực. Cứ như ta hiểu,
chỉ cần là những gì mình thích thì sẽ là món ngon còn nếu như muốn nó là món
ngon thập toàn thì ắt hẳn phải có kẻ anh hùng cùng thưởng thức. Cứ như ta với sứ
quân ngồi đây với nhau thì món gì ăn chẳng ngon.
Bị nghe hai tiếng anh hùng thốt ra từ miệng Tháo bỗng giật
mình buông rơi chiếc đũa. Vừa vặn thay trời bỗng nổi cơn giông, tiếng sấm đánh
đùng một cái, Bị cúi xuống nhặt đũa nói tảng:
- Gớm ghê! Tiếng sét dữ quá!
Tào Tháo cười hỏi rằng:
- Trượng phu cũng sợ sấm à!
Huyền Đức nói:
- Đức thánh ngày xưa gặp lúc sấm dữ gió to cũng đổi sắc mặt,
huống chi là tôi đây sao lại không sợ?
Người sau có thơ nói rằng:
Tháo mời Bị lại bàn món ăn
Giả tảng bàn chơi để thử lòng
Nói trúng tim đen Bị sợ hãi
May được trời cứu không là xong
Tháo thấy Bị sợ cả tiếng sấm thì thôi không ngờ nữa. Đang cười
thì bỗng Tháo cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngã quỵ xuống. Tả hữu hai bên thất
kinh vội chạy lại vực dậy hồi lâu chưa tỉnh, nghi rằng Bị đổ thuốc độc vào
trong đồ ăn hành thích Thừa tướng. Trông ra thì đã thấy Bị nằm lăn quay ra giữa
tiểu đình. Đúng lúc đó Quan Trương chạy vào tìm anh. Nguyên là hai ông đi săn về
thấy nghe bảo Tháo mời anh sang phủ, hoảng hốt mà chạy vội sang tả hữu không
sao cản lại được. Ra đến sau vườn thấy anh nằm lăn quay ra đất, tưởng anh mắc
mưu gian nổi giận toan động thủ thì thấy cả Tháo cũng xụi lơ ra mới dừng tay lại
mà cứu anh trước. Tả hữu nhà Tào bảo Quan Trương đem anh về nhà rồi sau hãy
tính thì Quan Trương nhất định không nghe nói:
Chúng tôi phải ở đây để bắt đền, đi về các ông xóa hiện trường
thì sau điều tra thế nào được?
Nói xong cũng không để cho bọn tả hữu vực Tháo vào nhà, bắt
để yên đấy gọi quan Thái y.
Bọn trong phủ thừa tướng không biết phải làm sao bèn gọi
quan thái y đến bắt mạch chữa bệnh rồi gọi tuần phòng đến khám nghiệm hiện trường.
Lát sau thì được biết hóa ra Tháo cùng Bị đều cùng một triệu trứng ngộ độc thực
phẩm.
Quan Trương bắt bọn ở tướng phủ mang đồ ăn đi xét nghiệm thì
quả nhiên đúng là bị ngộ độc thực phẩm. Nguyên lai Tháo cho gia nhân nấu rượu nếp
cẩm nhưng bọn này không nấu mà lại đi mua ngoài chợ, để ăn chênh lệch chúng đã
mua toàn cồn công nghiệp rồi về pha với nước đổ thêm ít phẩm màu để tạo ra nếpcẩm, còn đống thịt chó của bọn nhà bếp thì bát mắm tôm chế biến không hợp vệ
sinh bên trong đầy những chất bẩn, lại thêm bọn làm vườn vì muốn đẹp lòng Tháo
mà phun chất kích thích tăng trưởng lên cây mơ để mơ ra quả xanh bóng. Mấy thứ
đó ăn một mình không sao, ăn kèm nhau thì tạo ra chất kịch độc.
Quan Trương biết được nguồn cơn nổi giận chẳng nói chẳng rằng
chém hết bọn làm càn trong tướng phủ rồi còn bắt vạ bồi thường.
Đáng đời A Man, bày ra oánh nhắm thịt choá làm gì để rồi trúng độc! Chỉ tiếc cho Lưu Hoàng thúc, trước đây còn ăn cả thịt của vợ Lưu An mà không bị làm sao, nay lại bị trúng độc bởi một miếng thịt chó. Thật đáng tiếc, đáng tiếc! :))
Trả lờiXóaMà xét ra, trong 18 lộ chư hầu, làm gì có ai sành ăn bằng Lưu Hoàng thúc. Chỉ có Lưu Hoàng thúc mới được ăn thịt người mà thôi!
XóaCũng bởi đã dùng thì không nghi đã nghi thì không dùng nên Tháo tin ai thì tin hết lòng chứ đâu có như Hoàng Thúc đã không ưa Mã Tốc sao ko chém phăng đi lại còn bày đặt này nọ.
XóaNếu Hoàng thúc chém Tốc thì sẽ khiến chúng tướng không phục, vì cho đến lúc Hoàng thúc lâm chung ở thành Bạch Đế, Tốc đã làm gì nên tình nên tội đâu?
XóaVậy mấy phen Ngụy Diên muốn theo Bị có lòng đến thế mà vẫn vị anh Lượng râu vu cho cái tội sau này sẽ phản để đòi chém đó thôi?
XóaẤy chắc là do Nguỵ Diên không chịu đút lót cho anh Lượng râu nên anh Lượng râu đâm ra định kiến với Diên thôi. Chứ dưới thời của Bị thì Diên vẫn được cất nhắc đề bạt mà!
XóaTiên sinh há không nhớ dân ta có câu không có trâu bắt dê đi cày (dân nam ta còn có câu thô tục hơn nữa không tiện nói ra). Lúc ấy Ngũ hổ tướng chẳng còn người nào, anh Lượng râu có hai chú hổ non thì rồi cũng hỏng cả.g
XóaÝ tiên sinh, là vì ngũ hổ tướng đã quy tiên cả, nên Lượng buộc phải dùng đến Diên ru?
XóaCứ theo ngu ý của tôi, Lượng râu toàn xỏ lá Diên, chuyên đẩy Diên vào vùng nguy hiểm ko bày kế thoát thân, ây ấy chính là mượn dao địch để giết kẻ mình ghét. Đó là những điều mà lượng rất ít khi làm Nếu là tướng yêu
XóaAnh Lượng râu chắc chắn là có định kiến với anh Diên. Tiên sinh nhận xét quả tinh tế!
XóaTiên sinh quá khen!
Xóa