Nhắc lại chuyện gia cát võ hầu khởi 50 vạn đại binh, hàng chục viên thượng tướng chọn năm mậu tuất rầm rộ kéo xuống đánh nam man làm tiền đề cho công cuộc bắc phạt sau này.
Quân Thục nhằm hướng nam tiến phát ngày đi đêm nghỉ, đói ăn khát uống chẳng mấy chốc đã đến Đông Quan, vốn là động chủ xứ man.
Man vương Mạnh Hoạch vốn là nhà gia cầm học lừng lẫy xứ man đang trong chuồng gà nghiên cứu đc tả hữu cấp báo giật mình rơi cả rổ trứng gà xuống đất ngửa mặt lên trời than:
Quân Thục nhằm hướng nam tiến phát ngày đi đêm nghỉ, đói ăn khát uống chẳng mấy chốc đã đến Đông Quan, vốn là động chủ xứ man.
Man vương Mạnh Hoạch vốn là nhà gia cầm học lừng lẫy xứ man đang trong chuồng gà nghiên cứu đc tả hữu cấp báo giật mình rơi cả rổ trứng gà xuống đất ngửa mặt lên trời than:
Thế này ta còn tâm trí đâu mà nghiên cứu gia cầm nữa.
Đoạn vội vàng triệu tập hết động chúa quanh vùng, tù trưởng trong động bàn kế chống quân thục. Bọn tù trưởng, động chúa lục tục kéo đến bàn kế nhưng đa phần u tối không vì bố làm quan thì cũng lót tay trăm củ để đc chức nên chẳng nghĩ ra được kế gì. Vua thấy thế man đùng đùng nổi giận toan đem chém cả lũ thì quân lính vào bẩm có 1 người muốn yết kiến. Vua man cho vào thì thấy 1 vị tướng mặt đỏ như gấc, môi thâm như dái chó, bụng phệ quá gối, mặc hoàng y giáp, hông đeo côn lưỡng sắc trắng đen dài 5 tấc bệ vệ bước vô. Đó chính là Hoàng Khuyển người xứ Cổ Nhuế vốn là tay thạo đời, lắm mưu nhiều kế, văn võ toàn tài nổi tiếng khắp xứ man.
Vua man nhìn thấy vội vàng xuống điện nghênh tiếp. An vị chủ khách đâu đấy vua man hỏi:
giặc Thục đang lăm le xâm phạm bờ cõi xứ ta, tướng quân vì dân chúng xứ man mà chịu giúp chắc hẳn có mưu kế định sẵn?
Hoàng Khuyển nói:
Tôi thấy thế giặc mạnh lắm, khéo ta nên hàng thì hơn.
Vua man nói:
Tôi cũng biết thế nhưng ngặt nỗi nếu hàng giặc thì e công trình nghiên cứu gia cầm mấy mươi năm sắp đến ngày hái quả của tôi sẽ bị giặc cướp mất. Tôi quả ko can tâm. Tướng quân vì thế mà xin cố sức giúp cho.
Vua man nhìn thấy vội vàng xuống điện nghênh tiếp. An vị chủ khách đâu đấy vua man hỏi:
giặc Thục đang lăm le xâm phạm bờ cõi xứ ta, tướng quân vì dân chúng xứ man mà chịu giúp chắc hẳn có mưu kế định sẵn?
Hoàng Khuyển nói:
Tôi thấy thế giặc mạnh lắm, khéo ta nên hàng thì hơn.
Vua man nói:
Tôi cũng biết thế nhưng ngặt nỗi nếu hàng giặc thì e công trình nghiên cứu gia cầm mấy mươi năm sắp đến ngày hái quả của tôi sẽ bị giặc cướp mất. Tôi quả ko can tâm. Tướng quân vì thế mà xin cố sức giúp cho.
Khuyển nói:
Nếu man vương đã quyết chí đánh giặc thì tôi sẽ hết lòng mà hiến kế. Nay tuy giặc đông quân nhưng tôi thấy không có gì khó phá. Có 3 điều giặc tất thua và 3 điều ta tất thắng.
Hoạch nói:
Xin cho biết 3 điều giặc tất thua
Nếu man vương đã quyết chí đánh giặc thì tôi sẽ hết lòng mà hiến kế. Nay tuy giặc đông quân nhưng tôi thấy không có gì khó phá. Có 3 điều giặc tất thua và 3 điều ta tất thắng.
Hoạch nói:
Xin cho biết 3 điều giặc tất thua
Khuyển nói:
Quân Thục đem 50 vạn đại quân xuống xứ ta, đường xá xa xôi hiểm trở lương thảo không đủ dùng ắt phải đánh nhanh, ta cố giữ ko ra đợi khi giặc hết lương, lòng quân nao núng đánh 1 trận ắt xong ấy là một
Quân Thục vào sâu xứ ta, thủy thổ phóng hóa không hợp ắt đau ốm nhiều, bệnh tật liên miên quân tâm sẽ mệt mỏi, lúc ấy ta ra quân ấy chắc phá đc giặc ấy là hai.
Quân Thục đánh ta mục đích là dẹp yên phương nam, thu phục nhân tâm ắt sẽ ko dám phạm vào tập tục, chúng sẽ phải lựa đường tiến binh ko dám dày xéo lên làng bản, cướp bóc của cải ắt không thể ồ ạt xâm phạm, quân ta biết trc mà phòng bị, giặc lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, lúc ấy ta ko đánh giặc cũng phải lui, ấy là ba.
Quân Thục đem 50 vạn đại quân xuống xứ ta, đường xá xa xôi hiểm trở lương thảo không đủ dùng ắt phải đánh nhanh, ta cố giữ ko ra đợi khi giặc hết lương, lòng quân nao núng đánh 1 trận ắt xong ấy là một
Quân Thục vào sâu xứ ta, thủy thổ phóng hóa không hợp ắt đau ốm nhiều, bệnh tật liên miên quân tâm sẽ mệt mỏi, lúc ấy ta ra quân ấy chắc phá đc giặc ấy là hai.
Quân Thục đánh ta mục đích là dẹp yên phương nam, thu phục nhân tâm ắt sẽ ko dám phạm vào tập tục, chúng sẽ phải lựa đường tiến binh ko dám dày xéo lên làng bản, cướp bóc của cải ắt không thể ồ ạt xâm phạm, quân ta biết trc mà phòng bị, giặc lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, lúc ấy ta ko đánh giặc cũng phải lui, ấy là ba.
Hoạch nói:
Vậy 3 điều tất thắng?
Vậy 3 điều tất thắng?
Khuyển nói:
Thứ nhất, xứ ta chỉ có vài con đường độc đạo, muốn vào thì ắt phải qua đó, nay ta sai người đặt trạm cân tải trọng, quân giặc đến xâm lấn bờ cõi xa xôi, xe cộ lương thảo phải chuyên chở nhiều, quá tải là điều tất yếu. Nay ta cứ cho xe lương vào cân, xe nào quá tải trọng, ta phạt thật nặng hoặc không bắt phải để hàng hóa lại. giặc vốn dĩ khó khăn trong vận lương nay lại càng khó khăn hơn. Quân không đủ lương thì tất thế phải thua. Đấy là 1 điều tất thắng.
Thứ hai, xứ man ta, cầu lắm cống nhiều, ta vốn dĩ đã có hàng trăm BOT thu phí giờ tăng cường đặt thêm trạm BOT, trạm thu giá, thu phí cầu cống, tăng giá thu phí vô tội vạ, quân Thục đi qua ắt phải hao tiền tốn của chi trả phí cầu đường. Lương thảo vốn đã thiếu thốn nay lại mất hàng đống ngân lượng, quân Thục ko dc trả lương sẽ sinh biến, muốn bãi chiến hơn là đánh dấn. Đó là hai điều tất thắng.
Thứ ba, xứ man ta, lắm nơi hiểm trở tiện việc đặt phục binh. Nay ta cứ chốt mỗi nơi hiểm trở 1 đội tuần đinh, lắp súng bắn tốc độ, vẽ biển kẻ vạch chằng chịt, quân thục vốn ko hiểu tập tục sao không phạm phải cho được, đoạn ta cho tuần đinh xồ ra mời vào làm việc. Nhẹ thì xin tiền trà nước, nặng thì tước bằng giam xe. Lính thục phạm lỗi nhiều bị mất hết lương thưởng sẽ sinh chán nản, đến nơi hiểm yếu đùn đẩy nhau mà tiến. Sĩ khí giặc giảm, sĩ khí ta tăng vì thu được tiền, lương rồi đem chi dùng cho việc quân. Đó là ba điều tất thắng.
Thứ nhất, xứ ta chỉ có vài con đường độc đạo, muốn vào thì ắt phải qua đó, nay ta sai người đặt trạm cân tải trọng, quân giặc đến xâm lấn bờ cõi xa xôi, xe cộ lương thảo phải chuyên chở nhiều, quá tải là điều tất yếu. Nay ta cứ cho xe lương vào cân, xe nào quá tải trọng, ta phạt thật nặng hoặc không bắt phải để hàng hóa lại. giặc vốn dĩ khó khăn trong vận lương nay lại càng khó khăn hơn. Quân không đủ lương thì tất thế phải thua. Đấy là 1 điều tất thắng.
Thứ hai, xứ man ta, cầu lắm cống nhiều, ta vốn dĩ đã có hàng trăm BOT thu phí giờ tăng cường đặt thêm trạm BOT, trạm thu giá, thu phí cầu cống, tăng giá thu phí vô tội vạ, quân Thục đi qua ắt phải hao tiền tốn của chi trả phí cầu đường. Lương thảo vốn đã thiếu thốn nay lại mất hàng đống ngân lượng, quân Thục ko dc trả lương sẽ sinh biến, muốn bãi chiến hơn là đánh dấn. Đó là hai điều tất thắng.
![]() |
Ảnh: Viên tuần đinh đang phục sẵn đợi giặc Thục |
Man vương nghe xong cả mừng bèn phong cho Hoàng Khuyển làm Đại tướng quân thống lĩnh toàn bộ dân man cùng chống giặc.
Thật đúng là
Tướng tài chẳng cần đợi giặc đến
Trong trướng định xong cuộc thắng thua
Trong trướng định xong cuộc thắng thua
Chưa biết Gia cát lượng tình hình như thế nào, xin xem hồi sau sẽ rõ.
Tiên sinh mẹo mực như thần! Ví thử mà sinh ra vào thời Tam quốc thì dám tiên sinh cũng là đối thủ đáng gờm của bọn Quách Gia, Tuân Úc chứ chẳng không! :))
Trả lờiXóaTiên sinh sai rồi, bọn Quách, Tuân có gì là giỏi. Tôi xem ra Tuân Úc nên sai đi viếng tang thăm bệnh, Quách gia chỉ nên sai bình phú ngâm thơ, còn 1 phường khác thì đều chỉ là đồ giá áo túi cơm, thùng rượu bị thịt cả ví sao đc với tôi (≧ω≦)/
XóaẤy nếu tiên sinh không chỉ cho thì tôi lại quên mất mà đánh giá cao bọn Tuân, Quách cơ đấy! Tài như tiên sinh phải đi sứ Kinh Châu hoặc đối đáp với Hoàng Tổ mới xứng! :))
XóaTôi há lại không biết anh đồ gàn Nễ Hành :)) ko hợm mình chứ Tô Tần, Trương Nghi đi sứ vị tất đã hơn tôi. Tiên sinh chớ lo :))
XóaQuả tôi không dám nghi ngờ lời của tiên sinh! :))
Xóa