Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018

Nam Man Chí Dị (Hồi 16)

(Hồi này dặt những chuyện xuyên tạc, bịa đặt, vu khống,... độc giả hãy ví mình như Tào Mạnh Đức khi đọc văn Trần Lâm để tôi được thoát tội phản nghịch!! "cung đã lên dây không thể không bắn ấy tức là phóng bút rồi thì khó ngừng tay. Xin hãy hiểu cho!)

Lại nói Thừa tướng bị hãm tại Thạch trận tượng Đồ Sơn, Man vương bắc loa phường kêu hàng, thừa tướng uất chí chẳng muốn hàng nhưng thấy mấy chục tên quân kẻ than người khóc thì đành dậm chân uất ức mà ưng thuận để cứu chúng. Ngặt lỗi thừa tướng đọc sách chỉ mới đến phép bày binh bố trận chưa học đến phép thông thiên truyền âm nên nói với tả hữu:
Ta thương chúng bay còn mẹ già con nhỏ muốn hàng để bảo toàn tính mạng cho chúng bay nhưng giờ thân ta hãm ở tuyệt địa như này làm sao thông tin được đến man vương?

Hồi lâu loay hoay thì bên ngoài lại truyền vào, vẫn giọng man vương sang sảng:

Tôi chưa biết ý thừa tướng thế nào nhưng nay cũng không nỡ để thừa tướng hãm tại trận thạch. Nay tôi sẽ bày cách cho thừa tướng cùng tả hữu ra khỏi trận. Tôi xin bày tiệc ở ngay cửa trận khoản đãi.

Nói rồi truyền âm vào dẫn thừa tướng ra.

Thừa tướng cùng vài chục tả hữu đi ra thấy man vương chễm chệ trên ghế bành dát vàng chói lọi, xung quanh cờ quạt lửa đuốc sáng rực một góc trời. Nhưng kì lạ thay, khi còn ở trong trận thì không thấy chút ánh sáng hắt vào.

Thấy thừa tướng, Hoạch đứng dậy ra đón rất khiêm cung, lại trông thừa tướng quần áo tả tơi rách nát, Hoạch vội truyền bộ hạ mang y phục dâng thừa tướng thay áo. Thừa tướng ra mé sông quây trướng mà tắm gội hồi lâu mới vào. Sau chính chỗ Thừa tướng tắm gội đó, dân man sau này có ý muốn nhắc nhở thời kỳ dân man "mỗi bên hùng cứ một phương" với thiên triều một thời mà lập cái bia đá ghi chữ: Thừa tướng nhà Thục Hán đã từng thay áo tắm gội ở đây. Lâu dần chiến tranh loạn lạc, bia đá không được tu sửa mòn mất chữ. Đám hậu bối chẳng hiểu gì đến di tích nhưng lại lựa thời dân man đạo học suy vi, đốt chùa phá miếu, đạp tượng đập bia rồi lại phải chỉnh trang lại mà thêu dệt nên câu chuyện chàng khố rách áo ôm cưới được công chúa con vua rồi đi cứu nhân độ thế để lấy tiền ăn chơi hưởng lạc bất chấp cả lệnh man vương ban xuống.  Người sau đọc đến đây làm bài thơ ba khúc mà rằng: (chú thích: độc giả nào hứng thú, cảm khái thì xin làm giúp bài theo thể Từ thì quả là hay lắm lắm.)

Bạch đế thành Tiên chủ thác cô
Nam Man xứ Thừa tướng cất quân
Năm chục vạn, kèm nhiều thượng tướng
Ngàn dặm đường vất vả gian truân

Lòng đau đáu công nghiệp hưng Hán
Thừa tướng quyết phải liều tấm thân
Nào ngờ đâu man vương nhiều mẹo
Bao nhiêu phen thừa tướng thất thần

Nay thân hãm giữa loạn thạch tượng
Cùng đường thương lính đành cởi giáp
Trời xanh có thấu lòng Gia cát
Trung trinh một lời thề "thác cô"?


Gia cát Võ hầu thay áo đi vào, lòng rất buồn bực lắm nhưng không dám nói chỉ hỏi man vương:

Lượng này với đại vương tuy là thù địch nhưng trải mấy trận với nhau cũng gọi là chút hiểu nhau. Nay thân Lượng bị bắt, đại vương tùy nghi xử trí. Lượng tôi chỉ mong đại vương ưng cho hai điều thì đến chết tôi cũng không dám oán:

Hoạch nói:
Xin thừa tướng đừng quá khiêm nhường. Có điều gì sai bảo tôi sẽ gắng sức ưng thuận.

Võ hầu nói:

Điều thứ nhất, xin đại vương thả hết quân lính Thục đã bắt được. Chúng quả vì việc nước mà đến xứ này chứ tuyệt nhiên không dám khinh nhờn đại vương mà phạm. Điều thứ hai, tại sao đại vương biết kế của tôi mà phòng bị trước?

Hoạch nói:
Điều thứ nhất quả ư dễ dàng, tôi cũng không định bụng gây thêm thù oán với thiên triều để thêm nạn binh đao. Còn điều thứ hai thì thừa tướng cứ thong thả tôi sẽ tâu.

Nói xong lại đứng dậy mời thừa tướng cùng mấy viên tướng tùy tùng. Được một tuần rượu, Hoạch nói:

Tôi vốn biết thừa tướng sốt ruột, muốn đánh vào động nhưng chưa tìm ra được kế gì trọn vẹn. Ấy vậy nên tôi mới dẫn thừa tướng đi khắp động để thừa tướng biết địa hình. Thừa tướng vốn giỏi binh pháp ắt tìm ra được chỗ sơ hở trong phòng bị mà tiến binh vào đó. Rồi tôi mật sai người phục ở những chỗ khuất chờ đợi, lại cho tâm phúc đóng giả làm dân thường ở mé sau của động làm hoa tiêu. Nếu quân thừa tướng vượt núi trèo đèo đến thì kíp thông báo. Quả nhiên, thừa tướng sai Bộ Hóa đến. Tôi lại biết thừa tướng vốn cẩn trọng nếu muốn dụ thừa tướng tiến binh buộc phải để Hóa nhập vào động đốt lửa mới đổ ra bắt. Chỗ Hóa đốt chẳng có tí quân lương nào mà chỉ toàn củi khô, vỏ trấu, gươm cùn giáo gãy. Trong lúc cấp bách Hóa sao có thể phát hiện ra. Nếu giả dụ Hóa có phát hiện ra thì tôi cũng đã để mẹo cho Khuyển bỏ thêm củi vào cho cháy to hơn. Thừa tướng thấy động cháy ngút trời đương nhiên đoán Hóa thành công mà tiến binh.

Tiệc đang vui vẻ thì có man binh vào báo 2 cánh quân Thục đánh động Man trung bị đẩy lui cả. Thấy thừa tướng sa sầm nét mặt Hoạch bèn cả cười:
Tôi biết thừa tướng chia quân làm ba lộ, một lộ đuổi theo tôi còn 2 lộ đánh thành. Dân Man mấy năm nay nạn binh đao chết hại nhiều, nếu chia quân ra chống giữ thì ngộ nhỡ không đủ quân giữ động, động vỡ thì tôi hết đường về. Ấy nên tôi để Nghé dẫn mấy ngàn man binh ra chặn đánh thừa tướng còn lại đóng ở cả trong thành. Quân mỏng tướng ít chẳng thể đặt phục binh mọi chỗ, nếu vừa nãy thừa tướng đuổi riết ắt sẽ bắt được Nghé rồi quay binh lại đánh thẳng vào động thì động khó mà giữ được. Tôi cho tả hữu bày kế nghi binh cắm cờ xanh đỏ vàng hướng đạo. Tôi lại đoán biết thừa tướng khi sang xứ tôi cũng đã nghiên cứu cách thức bôn tẩu thấy Nghé vừa đánh vừa chạy như thế ắt thừa tướng sẽ nghi mà không dám đuổi gấp. Nhân đó tôi mới dụ được thừa tướng vào Thạch trận tượng này.

Nhìn sắc mặt Võ Hầu từ sa sầm chuyển dần sang trắng bệch, Hoạch  tiếp lời:
Tôi còn đoán thừa tướng tuy thân bị bắt ở đây nhưng đã quyết chí liều tấm thân, trao mật kế cho bộ tướng rằng, nếu ta bị bắt cứ đánh mạnh vào động, phá được động thì nếu ta có bị bắt đi chăng nữa cũng không lo bị hại bởi man binh vì gia quyến còn ở cả trong động. Nay xem sắc mặt của thừa tướng thì quả nhiên đúng thế.

Võ hầu nghe đến đây ngửa mặt mà than:
Lượng tôi từ khi rời lều tranh, trải qua ngót trăm trận lớn nhỏ. Đánh đông dẹp bắc, coi đám Tôn quyền như phường con nít, đám Tào  Tháo như đồ bị thịt ấy vậy mà xuống xứ này  mới biết Ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người (thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân). Lượng tôi quả óc hẹp hòi. Vậy nay Lượng tôi xin có đôi lời gan ruột, đại vương vương vì cơ nghiệp nhà Hán mà chịu sang Thục giúp trùng hưng Hán thất thì quả là may cho dân Trung quốc lắm lắm. Tôi xin dâng biểu tiến cử đến Hậu chủ còn thân tôi thế nào cũng xong.

Hoạch vội tạ mà nói rằng:
Tôi chỉ là kẻ quê mùa, vì may mắn mà thắng được thừa tướng mấy trận lẽ nào lại hơn được thừa tướng.

Thừa tướng ba bốn lần mời mọc nhưng Hoạch đều từ chối. Thừa tướng đành thôi không mời nữa. Sáng hôm sau, Man vương nhổ trại về động, dân man trong động ra ngoài 30 dặm đón rước. Man vương quay sang bảo với Thừa tướng:
Nay nếu tôi đi theo thừa tướng sang Thục ắt dân man phải kiếm người khác lên thay nhưng ngặt nỗi xứ này đạo học suy vi đã lâu, dân man sống như giống cầm thú bao đời tìm đỏ mắt cũng chẳng có ai đảm đương nổi. Thừa tướng xin hãy hiểu cho. Nay tôi lại thả thừa tướng về. Nếu thừa tướng biết khó mà lui thì cứ tự động mà rút về còn không quyết chí đánh thì tôi cùng dân man liều chết mà giữ đất.

Nói xong khóc mà lạy tạ bái biệt.

Võ hầu về đến thấy chỉ còn cái trại rỗng. Lúc sau bọn tướng lĩnh lục tục kéo về được 6,7 phần. Điểm mặt thì thấy thiếu nhiều viên đại tướng cùng đi bình man: Hoàng Sửu chết tại trận dùng thú gỗ giả; Hoàng Bê bị tên bắn trọng thương hiện đang nằm trong trại; Sư tướng Thích Hoành Tráng bị chết cháy trong lần dùng kế tượng gỗ chứa quân, Xuân Thường tiếp ứng trong trận ấy bị man binh bắt chưa biết sống chết ra sao. Hàng chục viên tướng khác chết trong đám loạn quân.
Thừa tướng buồn rầu mà bỏ ăn mấy bữa, tả hữu vội vào khuyên bảo thừa tướng hồi lâu mới nghe. Nhưng cũng từ bấy mà không ra bàn kế bình man nữa. Quân Thục lùi cách thượng nguồn sông Nhĩ Hà 700 dặm hạ trại rồi cứ an binh bất động, man vương thấy thế cũng lo gì nữa.

 Năm ấy xứ Man nhiều sự lạ xảy ra, cuối năm ngoài nước lũ dâng cao khiến động Man Trung bì bõm trong nước. Rồi đến giữa năm thì hạn hán kéo dài, khắp nơi đến cỏ cây cũng héo úa. Trong thành Man Trung dân thiếu nước sinh hoạt, đào giếng lên mấy trăm chỗ đều chỉ thấy bùn nhão, tịnh không có giọt nước nào, tiếng ca thán vang thấu trời xanh. Man vương vội cho man binh đi khơi thượng nguồn sông Nhĩ Hà nhưng khốn thay có tên tù trưởng coi sóc việc khơi sông ăn cắp ngân khố chi dùng cho việc khơi sông sử dụng vật liệu không rõ nguồn gốc khiến đê vỡ liên tục 23 lần. Man vương bắt được bèn đem trị tội bêu đầu trước chợ để dăn đe. Dân man từ đấy mới chịu yên.

Một hôm man vương tập hợp tất cả bọn chúa động, tù trưởng lại vào nói:
Ta đoán rằng kiểu gì thừa tướng cũng nhân cơ hội vừa rồi mà tiến binh đánh ta lần nữa.

Bọn chúng hỏi tại sao, man vương buồn rầu mà nói:

Cũng chỉ vì ta nhìn người không tỏ tường khiến việc an sinh của dân man trong động không được tốt. Lòng dân man không yên tất Thừa tướng mượn thế mà tiến binh. Ta nghĩ suốt mấy hôm nay mà chưa tỏ tường mà phòng bị.

Quả nhiên, đang bàn thì tế tác vào bẩm quân Thục đang rục rịch nhổ trại tiến binh đến gần thượng nguồn sông Nhĩ Hà thì dừng lại.
Man vương vội điều thêm man binh đến đóng giữ.

Hôm sau, lại gọi bọn tù trưởng chúa động vào bàn bạc. Có kẻ đứng lên nói:
Tôi xem chừng mấy lần thừa tướng dùng hỏa công và trèo tường đánh vào động không thành nay tôi nghĩ lần này thừa tướng sẽ dùng kế khác để đánh động. Nay tôi xin viết ra vài dòng để đại vương xem xét.

Man vương trông xuống thì thấy kẻ đó đầu múp, tay ngấn, bụng phệ, đít to trông giống như kẻ bị bệnh béo phì thì ra đó chính là viên động chủ Phí Bình vừa đảm nhận công việc khơi sông Nhĩ Hà thay cho tên tù trưởng trước.

Hoạch nói:
Ta cũng mới nghĩ ra một mẹo khả dĩ thừa tướng sẽ dùng. Ta với ông cùng viết ra xem có đúng ý nhau hay không?

Nói rồi truyền tả hữu đem giấy bút vào viết. Nhân đây mà nói, dân man vốn u mê tăm tối làm gì biết giấy với bút nó trông ra làm sao. Kể từ khi có anh phượt thủ người xứ Phờ-răng-xê đi lạc đến xứ này vì ham mê cảnh sắc con người nên cố công lưu lại bằng văn tự đem về chính quốc, sau có người sang xứ đó thấy hay mới lại truyền cách thức sắp xếp văn tự ấy về xứ man. Dân Man quen thói mê tín hỏi tên để còn lập bia thờ cúng thì người đó chẳng chưa biết trả lời thế nào mới chỉ nói: "Tôi mới lấy...lấy...được... được... được lộ ..." Chưa kịp nói thêm chữ "sách này về chưa kịp hỏi tên" thì Khốn khổ thay, dân man chỉ đang lo tìm cái tên để lập miếu thờ cúng thỏa lòng mê tín lại gặp anh nói lắp sốt ruột nghe được 2 chữ "Được Lộ" bèn giải tán đi lập miếu thờ ghi tên là Ngài "Được Lộ" ông tổ chữ man. Sau có kẻ tập tọe chữ Nho nhoe thấy chữ được không sang mồm mà sửa chữ "được" thành chứ "Đắc". Thế là dân man từ bấy gọi ông phượt thủ đó là "Đắc Lộ".

Bình viết xong liền dâng man vương xem. Man vương cả cười rồi nói: ý ông đúng hợp ý ta. Rồi cho bọn chúa động tù trưởng cùng xem tờ giấy
Đó chính là:
Võ Hầu còn chưa thi hành kế
Man Vương đã xong cách ngăn ngừa

Chưa biết mảnh giấy đó biên chữ gì, xem hồi sau sẽ rõ!





7 nhận xét:

  1. Tiên sinh quả kiến thức hơn người! Nhờ có tiên sinh thì kẻ hèn đây mới biết là cha Đắc Lộ đã đến xứ Man từ thời Tam quốc! Xin kính tiên sinh một lễ để tỏ lòng hâm mộ! :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ấy là do dân gian loạn lạc mà bao sự tích đc thêu dệt nên chứ sự thật thường thô tục thế này thôi Tiên sinh.

      Xóa
    2. Thế mà bấy lâu nay tôi cứ như người ngủ mê. Nhờ được tiên sinh chỉ giáo cho, tôi như vén mây mù mà nhìn thấu trời xanh. Thật đội ơn tiên sinh lắm lắm!

      Xóa
    3. Tiên sinh lại chê cười rồi!

      Xóa
    4. Nhân tiện, tôi vừa sắp xếp lại nhà cửa, trong đó có hẳn một nơi để lưu giữ những bài viết về tam quốc. Lúc nào rỗi rãi, mời tiên sinh quá bộ sang chơi!

      Xóa
    5. Tôi vẫn những mong tiên sinh lại tiếp tục mài mực mà viết ra. Chẳng phải tôi vẫn luôn nói rằng tôi đang nối dài thêm cái chí của tiên sinh đấy sao?

      Xóa
    6. tiên sinh lại chê cười rồi!

      Xóa