Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2018

Quan Công xin ngựa Tào thừa tướng

TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 16)
TRUYỆN THỨ MƯỜI BẢY

        Lại nói Quan Vân Trường hàng Tào hẹn ba việc được Tháo ưng thuận. Tháo kéo quân đắc thắng về Hứa Đô. Lấy lòng Quan, Tháo đãi rất hậu. Ba ngày một tiệc nhỏ, năm ngày một tiệc lớn;

Tháo lại ban tặng nhiều vàng bạc gấm vóc và đưa mười người con gái đẹp để hầu. Quan Công đều đưa vào nhà trong cho hai chị. Một hôm thấy Quan Công mặc áo chiến bào bằng gấm xanh, đã cũ bạc, Tháo truyền ngay lệnh đo người Quan Công, may một chiếc khăn chiến bào bằng gấm thực quý để tặng. Quan Công lĩnh lấy, mặc vào trong, rồi lại lấy áo cũ mặc phủ ra ngoài.
Tháo cười mà nói rằng:
- Vân Trường hà tiện quá!
Quan đáp:
- Bẩm không phải là hà tiện. Áo cũ của Lưu hoàng thúc cho, tôi mặc ở ngoài như nhìn thấy mặt anh, dám đâu vì cái mới của thừa tướng vừa ban cho mà đã quên cái cũ của anh tôi đã cho từ trước, nên phải mặc áo cũ ra ngoài là thế.
Tháo khen:
- Thực là nghĩa sĩ!
Miệng tuy khen, nhưng Tháo không bằng lòng.
Tháo hỏi:
- Râu Vân Trường ước được bao nhiêu sợi?
Quan thưa:
- Được độ vài trăm sợi, cứ mỗi năm đến mùa thu lại rụng mất dăm ba cái; đến mùa đông phải lấy cái túi the thâm bọc lấy, để cho nó đỡ rụng.
Tháo sai ngay lấy gấm may một cái túi, biếu Quan để bọc râu.
Sáng sớm hôm sau Quan vào chầu vua.
Vua thấy trước ngực đeo một cái túi gấm, phán hỏi. Quan tâu rằng:
- Râu tôi hơi dài, thừa tướng cho túi để bọc lại.
Vua sai đứng trước điện mở ra vuốt xem, thì thấy râu dài quá bụng. Vua phán rằng:
- Thực là ông tốt râu!
Từ đấy ai cũng gọi Quan là “Mỹ nhiêm công”.
Một hôm Tháo mời Quan Công ăn yến. Lúc tiệc tan, tiễn Quan Công ra đến cửa tướng phủ, thấy ngựa Quan Công gầy quá, Tháo hỏi:
- Ngựa ông sao gầy thế?
Quan đáp:
Ngựa Xích Thố Tháo tặng Quan Công
- Người tôi hơi nặng, ngựa không mang nổi, bởi thế nên nó gầy.
Tháo sai tả hữu ra chọn một con ngựa. Một lát dắt đến. Con ngựa ấy sắc đỏ như lửa, trông dáng rất hùng dũng. Tháo trỏ ngựa hỏi:
- Ông biết con ngựa này không?
Quan nói:
- Bẩm có phải là ngựa Xích thố của Lã Bố vẫn cưỡi khi xưa không?
Tháo nói:
- Chính phải!
Rồi truyền thắng đủ yên cương, để Quan ngồi thử.
Quan lên ngựa thử đi đi lại lại rất lấy làm thích thú. Tháo hỏi:
- Ông thấy thế nào?
Quan nói:
Cảm giác cưỡi êm hơn giống ngựa thường. Tuy di chuyển có tạo ra tiếng ồn nhưng tiếng ồn không lớn như khi cưỡi các giống ngựa khác. Thật là thích hợp cho việc hành binh.
Sau người Nam đọc đến đoạn này có làm bài thơ tả cảnh ấy như sau:
Xích thố mao như huyết
Tứ túc như cương thiết
Quan Công kỵ Xích Thố
Xích Thố tẩu như Phi

Tháo cười có ý tặng cho Quan con ngựa thì Quan vội vàng tạ ơn. Tháo không bằng lòng hỏi:
- Ta mấy lần đem gái đẹp, vàng, bạc tặng ông, ông không lạy tạ bao giờ. Nay ta định cho con ngựa lại tạ ta hai lạy. Sao lại khinh người khinh của mà quý một con súc vật thế?
Quan Công đáp:
- Tôi biết ngựa này một ngày đi được nghìn dặm, nay thừa tướng cho tôi, nếu biết được anh tôi ở đâu, có thế một ngày được thấy mặt nhau.
Nghe đến thế Tháo mới nói thác:
- Để đem ngựa cho thiên tử xem rồi hãy ban cho ông.
Quan vui mừng cảm tạ hai ba lần nữa rồi về.
Mấy hôm sau Quan vào phủ thừa tướng, mượn cớ đến thăm nhưng thực muốn hỏi con ngựa. Tháo nói:
- Thiên tử xem chưa xong, chưa tiện đưa được.
Mấy bữa sau Quan hỏi thì Tháo trả lời:
- Cần giải phóng mặt bằng để xây tàu ngựa mới
Quan ra về, vài hôm sau lại vào hỏi, Tháo lại khất:
- Tên quan chăn ngựa không làm tròn bổn phận khiến ngựa bị gầy, ta vừa đem chém đợi vỗ béo lại hãy ban tặng.
Mấy ngày sau, Quan lại vào hỏi thì Tháo nói:
- Vừa rồi ngựa có đá chết mấy tên lính nên triều đình đang lập đoàn điều tra căn nguyên, chưa tiện ban tặng.
Quan chán nản ra về, rồi lại độ mươi ngày Quan lại vào hỏi. Tháo lần này thác rằng
- Trong phủ có kẻ lấy tiết lợn máu chó đổ lên ngựa khiến ngựa không sạch sẽ, ta đang lùng bắt xem kẻ nào, ngựa ấy là tang chứng chưa thể ban cho.
Quan thở dài, ra về. nửa tháng sau lại vào hỏi. Tháo nói:
- Hiện tại ngựa đã béo  tốt, chuồng trại đầy đủ, tên quan chăn ngựa cũng có năng lực, nhưng để chăm ngựa tốt thì phải bỏ ra khoản chi phí rất lớn, ta sợ ông bổng lộc không đủ, thôi để ta vào tâu thiên tử tăng bổng lộc cho ông đã rồi hẵng ban tặng.
Đến lúc này thì Quan gắt lên:
- Tôi nghe lính đồn, thừa tướng không chịu trao ngựa cho tôi đúng lời nói nên mới thác lý do nhiều như thế. Nếu thừa tướng tiếc con ngựa thì cứ nói.
Tháo nói:
- Ai dám nói ta tiếc con súc vật ấy với Vân Trường. Ta tặng con ngựa ấy là để thắt chặt tình nghĩa giữa ta và Vân Trường. Để mai ta lên chầu vua nói với bá quan văn võ và điều tra cho ra kẻ tung tin ấy. Đúng cuối năm nay ta sẽ ban tặng cho Quan con ngựa ấy.
Nói xong Tháo lảng sang chuyện khác, không nhắc đến chuyện ban ngựa nữa. Quan biết ý đành cáo từ ra về.
Đó chính là
Ai xui Quan nói “ngựa tìm anh”
Để Tháo không vui rút lại lời
Chưa biết Quan có xin được con ngựa của Tháo hay không thôi các anh các chị cứ đợi đến cuối năm rồi hãy biết.





7 nhận xét:

  1. Thừa tướng gì mà lằng nhằng vãi cả đai!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ây cũng tại Quan thực thà quá nên Tháo nó ghét đấy chứ. Đã yêu thì cái gì cũng cho mà đã ghét thì cái gì cũng không cho nhưng để che mắt thiên hạ, Tháo ko dám mắng thẳng vào mặt đó thôi.

      Xóa
    2. Tiên sinh có nghĩ ra được vụ gì liên quan đến Đường Hoa Dung không nhỉ?

      Xóa
    3. Kẻ hèn ngu dốt, chưa nghĩ ra được vụ gì, xin tiên sinh chỉ giáo!

      Xóa
    4. Tôi quả chưa nghĩ ra vụ nào tương ứng nhưng cũng có thấy được lý do vì sao Quan không được Lưu Phong cứu rồi.

      Xóa
    5. Tiên sinh mưu việc như thần, kẻ hèn này đúng là không bằng được!

      Xóa