Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Quan Công bị khốn ở Mạch Thành

TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 17)
                                              TRUYỆN THỨ MƯỜI TÁM

Nhắc lại Quan công dẫn quân Kinh Châu đánh Phàn Thành thì bị Lã Mông đánh úp mất Kinh Châu, lại chiêu hàng được My Phương và Phó Sỹ Nhân, Quan phải dẫn quân về lấy lại Kinh Châu. 
Quan ở thế tiến lên cũng khó mà lui về cũng không xong bèn bảo Triệu Luỹ rằng:
- Nay trước mặt có quân Ngô, sau lưng có quân Nguỵ, ta bị chẹt vào giữa, quân cứu không thấy đến, làm thế nào bây giờ?
Lũy nói:
- Hãy cứ viết thư về Kinh Châu trách Lã Mông xem y nói sao đã.
Quan nghe theo đóng quân lại rồi cho người viết thư cấp tốc về Kinh Châu.

Lã Mông nhận được thư bèn nghĩ ra kế dụ hàng binh lính Kinh Châu, ra lệnh không ai được phép làm kinh động đến gia thuộc tướng sĩ trong thành khiến lòng quân Kinh Châu xao động bỏ trốn rất nhiều. Nóng ruột Quan thúc quân đi nhanh hơn thì bị Tưởng Khâm dẫn quân đón đánh, phía tả Chu Thái
Quan Công đánh mở đường chạy về Mạch Thành
, phía hữu có Hàn Đương kéo quân lại đánh. Quan cố sức đánh phá vòng vây thoát ra thì thấy trên núi phía xa có cờ trắng bay phấp phới, đề bốn chữ: “Kinh Châu thổ nhân”. Họ gọi ơi ới: “Những người bản xứ, mau mau ra hàng đi”.
Quan Công giận lắm, muốn lên núi giết bọn ấy. Bỗng ở trong hang núi lại có hai toán quân của Đinh Phụng, Từ Thịnh đổ dậy đất, chiêng chống rầm trời, vây khốn Quan Công mà đánh, tướng sĩ thủ hạ dần dần tán hết. Đánh nhau mãi đến mờ mờ tối, Quan Công trông ra bốn phía núi, thấy toàn là quân Kinh Châu, người thì gọi anh tìm em, kẻ thì réo con gọi cha, tiếng kêu như ri, rủ nhau đi mất cả. Quan Công quát ngăn lại cũng không được.
Quân sĩ của Quan Công chỉ còn hơn ba trăm người, đánh mãi đến canh ba, ở mé đông lại có tiếng reo, té ra là hai toán quân của Quan Bình, Liêu Hoá đánh xốc vào giữa trận để cứu Quan Công.
Quan Bình nói rằng:
- Bụng quân biến mất cả rồi, phải được một thành trì nào tạm đóng quân, để chờ quân cứu đến. Gần đây, có Mạch Thành tuy rằng nhỏ, nhưng cũng đủ đóng quân.
Quan Công nghe lời, thúc quân đến Mạch Thành, chia quân ra giữ bốn cửa, rồi họp các tướng lại bàn bạc.
Triệu Luỹ nói:
- Chỗ này gần Thượng Dung, hiện có Mạnh Đạt, Lưu Phong giữ ở đó, nên sai người đến cầu cứu cho mau. Nếu được quân mà nơi ấy lại cứu, rồi đợi đại quân ở Xuyên đến, thì bụng quân tự khắc phải yên.
Đang bàn chuyện thì quân Ngô kéo đến, vây kín bốn mặt thành.
Quan Công hỏi:
- Ai dám đánh phá vòng vây, ra Thượng Dung cầu cứu không?
Liêu Hoá xin đi.
Quan Bình nói:
- Để ta đưa ngươi ra khỏi trùng vây!
Quan Công viết thư giao cho Liêu Hoá giắt vào trong mình, ăn no lên ngựa, mở cửa ra thành. Tướng Ngô là Đinh Phụng chặn đường. Quan Bình hết sức đánh xốc vào. Phụng phải chạy. Liêu Hoá thừa thế đánh ra khỏi được trùng vây, sang thẳng Thượng Dung. Quan Bình trở vào trong thành.
Lưu Phong, Mạnh Đạt, từ khi lấy được Thượng Dung, thái thú Thân Đam đem quân ra hàng, nên Huyền Đức phong cho Lưu Phong làm phó tướng quân, cùng với Mạnh Đạt giữ thành. Hôm ấy, nghe tin Quan Công thua trận, hai tướng đang bàn bạc với nhau. Chợt thấy Liêu Hoá đến, Phong ra tiếp vào hỏi chuyện.
Hoá nói:
- Quan Công bị thua, hiện đang khốn ở Mạch Thành tình hình nguy cấp lắm. Quân cứu trong Thục thì chưa hồ dễ mà sớm tối đến ngay được, cho nên sai tôi phá trùng vây chạy ra đây cầu cứu. Xin hai tướng quân khởi ngay quân Thượng Dung để giải nguy ngay cho, nếu chậm chạp thì Quan Công hỏng mất.
Phong nói:
- Tướng quân hãy nghỉ ngơi, để tôi bàn xem đã.
Liêu Hoá ra nghỉ ngơi ngoài nhà khách, chờ đợi phát binh.
Phong bàn với Mạnh Đạt rằng:
- Chú ta bị khốn ngoài ấy, làm thế nào bây giờ.
Đạt nói:
- Đông Ngô binh nhiều, tướng khoẻ, vả lại chín quận Kinh Tương đã lấy được cả rồi, chỉ còn Mạch Thành là một chỗ đất nhỏ bằng viên đạn. Lại nghe Tào Tháo dẫn bốn năm mươi vạn quân, đóng ở Ma Pha, thứ chúng ta có một ít quân ở xó thành núi này, địch sao nổi hùng binh hai nhà ấy, ta không nên khinh địch.
Phong nói:
- Ta cũng đã biết như thế rồi, nhưng Quan Công là chú ta, lẽ nào ngồi nhìn mà chẳng cứu?
Đạt cười nói rằng:
- Tướng quân nhận Quan Công là chú, chỉ sợ Quan Công không coi tướng quân như cháu mà thôi. Tôi nghe khi Hán Trung vương muốn nhận tướng quân làm con nuôi, thì Quan Công đã không bằng lòng. Về sau Hán Trung vương lên ngôi, muốn lập hậu tự, hỏi Khổng Minh. Khổng Minh nói việc ấy là việc trong nhà, nên hỏi Quan, Trương. Hán Trung Vương mới sai người sang Kinh Châu hỏi Quan Công. Quan Công bảo tướng quân là con tò vò, không nên tiến lập. Việc ấy ai cũng biết, tướng quân há lại không hay ư? Sao nay còn khăng khăng giữ nghĩa chú cháu, muốn đem thân xông pha vào nơi hiểm nghèo làm chi?
Phong nói:
- Ông nói cũng phải, nhưng từ chối làm sao bây giờ?
Đạt nói:
- Ông cứ nói như thế như thế.
Phong mừng rỡ, sáng hôm sau gọi Hóa vào nói:

- Thượng Dung mới  cưỡng chế mà được, lòng dân chưa yên, nên Chúa công cán chúng tôi đến đây đến canh giữ, không thể tự tiện rời bỏ mục tiêu
Phong nói: "Không cùng địa bàn, không thể đến cứu"
 Hóa giật mình nói:
- Thế thì Quan công nguy mất. Tôi phải đi cầu cứu ai bây giờ?
Phong nói:
- Cứ đến quận sở chỗ đó mà cầu cứu.
Hóa khóc lóc năn nỉ mấy lần nữa thì Đạt nói:
- Tôi xin nhắc lại, Do địa bàn Vân Trường đóng là Mạch Thành với Thượng Dung đây thuộc hai đơn vị quản lý khác nhau lại do không thể tự tiện rời bỏ nhiệm vụ nên tôi sẽ yêu cầu quân lính đưa tướng quân đến Quận sở bên đó để cáo cấp một cách nhanh nhất.
Nói đến đây cả hai im im lảng lảng rũ áo bỏ vào nhà trong.
Hóa thấy thế biết sự không xong bèn bỏ ra ra cửa lên ngựa rồi chửi ầm một hồi nhắm hướng Thành Đô cầu cứu.
Thật chính là:
Ai bảo khi thường khinh thằng cháu
Để khi hữu sự cháu ngó lơ


Chưa biết Quan Công có được thoát vụ vây khốn ở Mạch Thành không, xin xem hồi sau sẽ rõ.

Xem thêm: Sự vu khống của những kẻ tráo trở 





Và sự thực



6 nhận xét:

  1. Lưu Phong, Mạnh Đạt tội thật đáng muôn chém. Ví thử bọn Phong, Đạt xuất binh đi cứu thì có lẽ Quan Vũ đã không đến nỗi phải bỏ Mạch Thành mà chạy để đến nỗi sa lưới của Đông Ngô.

    Cơ dưng mà, nếu như coi 2 câu thơ ở cuối bài của tiên sinh, thì có vẻ như tiên sinh đang muốn trách họ Quan hơn là bọn Phong, Đạt ru?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tháo có câu rất chính xác: đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Đã nhận cháu rồi thì phải yêu nó, đã không thì đem giết đi, cớ sao lại có nước đôi như thế? Nhà Thục đổ cũng vì lý do này.
      Nhưng cũng chính vì lý do "dùng ko nghi, nghi ko dùng" mà nhà Tào cũng diệt vong.
      Mà tiên sinh nhớ cho, quả là tôi chỉ bàn đến sách ông LQT viết chứ ko bàn đến mấy cuốn như của Trần Thọ viết. Tức "chính sử" của tôi là Tam Quốc Diễn Nghĩa.

      Xóa
    2. Trong TQDN thì ngay từ lúc Lưu bán dép muốn nhận Lưu Phong làm con nuôi, họ Quan đã không bằng lòng rồi. Tuy nhiên, dù cho Phong không coi họ Quan là chú đi nữa, thì việc phát binh cứu Quan là việc nên làm!

      Xóa
    3. Xét về vai trò làm tướng, Phong ko cứu chú khiến Giang Lăng ko lấy lại đc. Như thế KM phải đi đường Kỳ Sơn khiến vất vả hơn. Chỗ đó khó công dễ thủ. Nhà Hán vong cũng vì Phong ko cứu chú

      Xóa
    4. Thế thì tội của Phong chết một nghìn lần e là vẫn còn nhẹ!

      Xóa
    5. Chính thế! Tội Phong đáng muôn chết như một số ké người nam ta.

      Xóa