MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ MỘT CƠ DUYÊN TRONG ĐỜI (CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI
KỂ)
Cũng giống như Trương Giác vào núi hái củi tìm được bộ
"Thái bình yêu thuật", hay như Vu Cát xuống suối mà kiếm được bộ
"Thái bình thanh lĩnh đạo"
Tôi thật chẳng dám ví với các bậc vĩ nhân ấy nhưng quả là
tôi cũng may mắn trong một lần đi đái bậy ở gốc cây, bị trật tự phường lùa chạy
chối chết phải chui vào bụi rậm núp không kẻo bị phạt 2 củ thì ngay trong
lúc tinh thần bất định như vậy, tôi có trông thấy cuốn "Tam quốc dã sử bổ
di" ở đó. Về giở ra xem thì hóa ra là biên toàn những điều về thời Tam Quốc
Diễn Nghĩa. Tôi có đem đối chứng thì thấy không giống với thời Tam Quốc ông La
Quán Trung và cả ông Trần Thọ mô tả lại. Càng xem tôi càng thấy nó khó tin. Bây
giờ tôi xin được viết ra đây để thiên hạ cũng nhận xét.
TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 4)
Trương Lỗ vốn trước giờ làm chúa ở Đông Xuyên nghe tin Tháo
giết được Mã Đằng, phá được quân Tây Lương thì nhân thời cơ muốn tiến chiếm Tây
Xuyên làm thế cự nhau với Tháo. Lưu Chương nghe tin đó bèn họp mưu sĩ lại để
bàn kế chống giặc. Có quan biệt giá Trương Tùng đứng lên hiến kế:
Tôi xem ra muốn chống Trương Lỗ giờ chỉ còn cách là cầu ngoại
viện. Nay trong thiên hạ, Tháo là người uy danh lừng lẫy nhất, trước phá được
Lã Bố, Viên Thiệu, sau dẹp được Lưu Biểu, Mã Đằng, lại đuổi cho Lưu Bị chạy
không trốn dung thân, thiên hạ vô địch như thế nếu giờ chúa công sắm sửa đồ tiến
cống tôi xin đem sang Hứa Xương bàn với Tháo khởi binh đánh Hán Trung. Lỗ giữ
nhà còn chưa xong thì sao dám dòm ngó đất ta.
Chương mừng lắm bèn sai tả hữu sắp ngay đồ tiến cống, lệnh nội
trong hôm nay Trương Tùng phải lên đường sang Hứa Xương.
Tùng đến Hứa Xương chầu chực suốt mấy hôm chưa gặp được
Tháo. Nguyên Tháo sau khi phá được quân Tây Lương thì tỏ ra kiêu ngạo, suốt
ngày yến tẩm tiệc tùng không ra đến ngoài. Tùng phải đút lót cho quân canh cửa
thì chúng mới chịu vào bẩm. Tháo ngồi chễm chệ trên thềm, Tùng vào thấy thế ở
phía dưới vái chào. Tháo đang ngà say sẵng giọng:
Chủ ngươi là Lưu Chương sao mấy năm nay không dâng đồ tiến cống
triều đình?
Tùng nói:
Vì đường xá xa xôi lại lắm giặc cướp nên chưa thể tiến cống.
Tháo nổi giận:
Tao đã quét sạch cả Trung Nguyên, còn trộm giặc nào nữa?
Tùng nói:
- Mặt nam còn có Tôn Quyền, mặt bắc còn có Trương
Lỗ, mặt tây còn có Lưu Bị, mỗi người ít nhất cũng được mười vạn quân, sao đã gọi
là thái bình được?
Nguyên là khi thấy Tùng đi vào hình dung cổ quái, mình lùn,
mặt quắt, đầu nhọn, răng vổ, râu ngắn nên đã có ý hơi ghét, giờ nghe lời xấc xược
thì đừng dậy giũ áo bỏ vào trong.
Hôm sau Tháo nghe lời tả hữu bèn kêu Tùng đến xem điểm binh ở
tây kinh thành. 5 vạn quân cờ quạt chỉnh tề, giáo gươm sáng loáng, chiêng trống
vang rền. Tháo chỏ Tùng hỏi:
Nước Thục nhà ngươi đã từng thấy cảnh binh mã hùng tráng như
thế này chưa?
Tùng đáp:
Chúa tôi chỉ cốt lấy nhân nghĩa thu phục lòng người tịnh
không dùng đến đao gươm nên chưa bao giờ thấy.
Tháo sa sầm nét mặt mắng:
- Ta coi đồ chuột chết trong thiên hạ như cỏ rác cả thôi.
Quân ta đến đâu, dẹp phải tan, đánh phải vỡ, thuận với ta thì sống, trái với ta
thì chết, ngươi có biết không?
Tùng nói:
- Thừa tướng đưa quân đến đâu, đánh là thắng, lấy là
được. Tùng này đều đã biết. Xưa dẹp Lã Bố ở Mộc Dương, đánh Trương Tú ở Uyển
Thành, trận Xích Bích gặp Chu Du, đường Hoa Dung gặp Quan Vũ, cắt râu quẳng áo ở
Đồng Quan, cướp thuyền đánh tên ở Vị Thủy. Đó điều là thiên hạ vô địch cả!
Tháo nổi giận:
- A thằng hủ nho kia, sao mày dám vạch chỗ xấu của tao.
Nói xong bèn thét võ sĩ lôi ra chém.
Tả hữu can mãi Tháo mới tha cho tội chết nhưng sai quân lính
đánh tới tấp đuổi đi.
Tùng bị đuổi ngửa mặt lên trời than:
Phen này thì ta còn mặt mũi nào về Xuyên được nữa. Số ta chắc
chết dọc đường mất thôi.
Có tên quân đi theo thấy thế bèn nói:
Sao Biệt giá không sang với Lưu Huyền Đức.
![]() |
Quan công đón Trương Tùng |
Tùng cả mừng nghe lời rồi đêm hôm đó khởi hành sang ngay
Kinh Châu.
Quan Công chào đón Trương Tùng
|
Nhắc lại, nghe tin Trương Tùng đem đồ tiến cống sang Hữa
Xương, Khổng Minh giật mình hoảng sợ bèn cho người đi dò la. Khi biết được Tháo
không chịu dung Trương Tùng thì mừng rỡ gọi bộ hạ vào truyền lệnh cứ thế cứ thế.
Trương Tùng đi tắt sang đất Kinh Châu, vừa đến địa phân thì
đã thấy một đoàn người ngựa đứng ở phía trước đợi. Thì ra đó chính là Thường
sơn Triệu Tử Long vâng lệnh quân sư ra đón Tùng dâng cơm rượu đến mời. Đi được
một hôm lại thấy phía trước có một viên đại tướng mặt đỏ râu dài, bên cạnh có viên
bộ tướng chống thanh long đao chắp tay đứng đợi. Đó chính là Quan Vân Trường đến
đón. Rồi hôm sau nữa lại đến viên đại tướng mình báo râu hùm mắt ốc tròn xoe đến
đón, đó chính là Trương Dực Đức đến tiếp đón. Hôm sau vừa đi được vài dặm thì
thấy Lưu Huyền Đức cùng tất thẩy bá quan văn võ xuống ngựa đứng chực ở đằng xa.
Tùng vội vàng xuống ngựa vái chào. Huyền Đức nói:
- Lâu nay thấy nghe nói tiếng lớn của đại phu, như sấm rót
vào mang tai, giận vì non sông cách trở, không nghe được lời dạy bảo, nay nghe
ngài về Thục nên ra đây nghênh tiếp. Nếu ngài có bụng chiếu cố, xin tạm đến
Châu tôi, nghỉ ngơi ít lâu, để được thỏa lòng mong ước, thì hân hạnh quá!
Tùng mừng lắm cùng Huyền Đức vào thành yến ẩm khoản đãi tiệc
tùng suốt mấy ngày đêm mà tịnh không thấy Huyền Đức đả động gì đến việc thiên hạ.
Tùng suốt ruột mới lại nói
Sứ quân coi việc Kinh Châu được mấy quận
Huyền Đức nói:
Kinh Châu là đất mượn Đông Ngô, họ vẫn cho người sang đòi
luôn
Tùng nói:
- Tôi không là kẻ bán chúa cầu vinh, nay gặp ngài đây, không
thể không bày tỏ nỗi lòng: Lưu Quý Ngọc tuy được Ích Châu, nhưng tính tình nhu
nhược, không biết dùng kẻ hiền tài. Vả lại, Trương Lỗ ở phía bắc thường muốn
xâm lấn, lòng người chia ly, chỉ mong được chúa giỏi. Tùng đi chuyến này là định
đem đất dâng cho Tào Tháo, không ngờ tên nghịch tặc tự phụ gian hùng, khinh rẻ
hiền sĩ, nên định đến đây gặp ngài. Ngài nên lấy Tây Xuyên trước để làm cơ sở,
sau sẽ lấy Hán Trung, thu phục Trung Nguyên, phù tá thiên triều, ghi tên sử
sách, công lao to lớn vô cùng. Nếu quả thật ngài có ý lấy Tây Xuyên, tôi xin hết
sức giúp đỡ làm nội ứng. Chưa biết ý ngài thế nào?
Huyền Đức nói:
- Đa tạ lòng tốt của ông. Nhưng Lưu Quý Ngọc là đồng tông với
tôi, nếu đem quân đến đánh, e thiên hạ chê cười.
Tùng nói:
- Đại trượng phu ở đời, nên gắng sức lập lấy cơ nghiệp, cầm
roi đi trước người ta. Nếu mình không lấy thì người khác sẽ lấy, hối lại làm
sao cho kịp!
Huyền Đức nói:
- Tôi nghe đường Thục
gập gềnh, sông núi trùng trùng điệp điệp, xe không đi lọt bánh, ngựa không chạy
sóng đôi, nếu muốn lấy thì nên dùng kế gì cho được?
Tùng lúc này mới thò tay vào bọc lấy ra một mảnh giấy cho
Huyền Đức xem. Huyền Đức xem thì thấy đó là giấy biên nợ. Chưa hiểu ý tứ thế
nào thì Tùng lai thò tay vào bọc, móc ra thêm một mảnh giấy nữa rồi đưa cho Huyền
Đức. Nguyên là hồi còn ở Xuyên, Tùng có ham mê chơi trò đánh bạc trực tuyến do
chính Đại tướng quân Trương Nhiệm tổ chức, giờ nợ nần chồng chất, biết nếu không trả
thì tính mạng toàn gia khó giữ được. Bổng lộc từ chức quan thì ít mà dân Xuyên
lại chẳng ai chịu đút của nên đánh liều bí mật vẽ ra một tấm địa đồ đường lối
kho tàng bố trí doanh trại trong Thục định bụng sang bán cho Tháo lấy tiền trả
nợ nhưng Tháo nó khinh người không có ý mua nên giờ đưa ra cho Huyền Đức.
Huyền Đức hiểu ý liền nói:
Biệt giá giá hãy yên tâm, tôi sẽ giúp biệt giá chuyện này.
Nói xong bèn gọi tả hữu vào chuẩn bị. Hôm sau, Huyền Đức
cùng các quan tiễn chân Tùng ra ngoài thành ba mươi rặm. Tùng thấy Huyền Đức tiễn
mình mà không đem gì theo thì sốt ruột. Huyền Đức cười nói:
Tiên sinh cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị ở phía trước.
Cả đoàn cùng đi thêm hai chục dặm nữa thì thấy phía trước có
một đoàn xe hơn trăm cỗ chứa toàn vàng lụa bên trong đứng đợi. Huyền đức bấy giờ
mới nói:
Cảm cái ân đức của tiên sinh lặn lội đường xá đến đây ban lời
vàng ngọc nên tôi có chút lễ mọn này dâng tiên sinh làm lộ phí đi đường.
Tùng cả mừng cảm tạ rồi về Thục.
Xem thêm chuyện tương tự xứ ta tại đây
Thoạt nghe tiên sinh kể chuyện Trương biệt giá, tôi đã nghĩ ngay đến việc người nào đó mang tài liệu tuyệt mật đi bán. Đọc đến sau mới thấy quả là tiên sinh muốn nói chuyện đó, thật lấy làm khâm phục.
Trả lờiXóaNhưng nếu nói chuyện Tam quốc mà không dùng tên của những nhân vật thời Tam quốc thì e cũng chưa được hay cho lắm, tiên sinh thử nghĩ mà xem!
Tôi xin lĩnh ý!
XóaNhưng quả nếu lấy địa danh và tên người của thời đại tam quốc thì quả thực không dễ dàng.
XóaĐược tiên sinh đoái hoài, tôi thật lấy làm hỉ hả. Nếu tiên sinh đã trót thương cho cái thân hèn này, thì cũng mong tiên sinh xem xét rà lại tên của một số nhân vật trong những truyện đã biên trước đây, tiên sinh nghĩ có nên chăng?
XóaTôi xin lĩnh ý. Nhưng để thong thả để tôi chỉnh nốt cả địa danh cho hợp luôn.
Xóa