Nhắc lại Gia Cát Lượng học theo Hoài Âm Hầu Hàn Tín "bội thủy nhất chiến" (bày trận tựa sông) mà phá 20 vạn quân Triệu thời xưa, đốt đường sạn đạo, triệt đường về của quân thục và phao lên man vương giết tất cả hàng binh khiến quân tướng phải liều tử chiến, canh 3 đêm ấy ra lệnh đánh thành Man Trung. Quân thục người ngậm tăm, ngựa tháo nhạc chia ba đường kéo đi. Được nửa đường thì bỗng tiếng pháo hiệu nổ vang. Một cánh quân hùng hổ từ trong rừng kéo ra. Đi đầu là một viên tướng trẻ tuổi, mặt quắt tai rơi, môi thâm da đen, mình cao 5 thước, tay cầm mã tấu, đóng khố cởi trần. Đó chính là A Nghé người xứ Krông Pắk. Nguyên là man vương cho quân đi do thám bống thấy đằng sau trại quân thục lửa cháy ngút trời. Dò hỏi thì biết đường sạn đạo bị đốt một đoạn dài. Mới họp chúng tướng rồi nói:
Ta xem chừng Võ hầu học kế của Hàn Tín tự đặt quân mình vào tử địa để kích sĩ khí, nội trong đêm nay quân thục sẽ kéo đến cướp thành. Nay ta nên cho 2 đạo quân kéo ra ngoài đóng đến khi quân thục kéo lại thì ta ba mặt giáp công ắt toàn thắng.
Quả nhiên đêm đó, quân thục kéo đến đánh thành gặp ngay đội phục binh của quân man, Thừa tướng còn đang lúng túng chưa biết xử trí ra sao thì đằng sao lại huyên náo, quân lính chạy lên báo đằng sau cũng có 1 cánh quân do viên tướng A Tỏi thống lĩnh kéo đến. 2 mặt cùng giáp công quân thục bị đánh tan tác. Thừa tướng nhà Thục dẫn vài mươi quân kị tả xung hữu đột nhưng không sao thoát khỏi vòng vây, quẳng quạt lông xuống mà than:
Mạng ta thế này hỏng rồi.
Bỗng từ phía tả, một đoàn quân kéo đến đánh ập vào quân man, thừa tướng mừng rỡ trông ra thì thấy đó là Hoàng Sửu đến cứu. Nguyên là Hoàng Sửu được lệnh giữ trại thì thấy phía trước tiếng pháo lệnh ầm ầm, biết quân nhà bị phục binh nên kéo đi tiếp ứng, kíp cứu được thừa tướng. Hoàng Sửu hộ vệ thừa tướng kéo đi thì gặp A Tỏi kéo binh đến chặn đường. Hoàng Sửu liền xông lên giao chiến Được 10 hiệp A Tỏi lừa thế giả vờ bỏ chạy, Hoàng Sửu tế ngựa đuổi theo bị Tỏi đà đao. May thay
![]() |
Ảnh: Tạo hình tướng quân A Tỏi |
Tôi với tướng quân vốn người cùng huyện, lẽ nào tướng quân nỡ triệt đường của nhau.
Nghé nói:
Ông vốn là người man, nay phản quốc mà theo giặc. Trời đất không dung. Ông chớ nhiều lời, mau mau xuống ngựa xin hàng kẻo
không tính mạng khó toàn.
Sửu tức giận tế ngựa ra đánh, chưa được 5 hiệp thì bị Nghé hét lên một tiếng, chụp cổ quẳng xuống ngựa. Quân thục thấy tướng nhà bị bắt ồ lên cứu thì bị Nghé đánh tan. Lúc ấy, man vương đích thân kéo quân từ trong thành đánh ra. Quân Thục tử chiến tìm đường thoát thân nhưng bất thành, bị bắt vô số. Thừa tướng nhà Thục cũng bị bắt.
Man vương thắng lớn kéo quân về thành khao thưởng rất hậu rồi điệu thừa tướng lên điện cho uống rượu hoàn hồn rồi nói:
Bữa trước ngài có nói rằng nếu tôi bắt được lần nữa thì sẽ chịu lui binh. Nay ngài ngĩ sao?
Thừa tướng nói:
Đó là do tôi tự dẫn đem thân đến chứ đâu phải cho vương mà tôi bị bắt. Nếu vương thả tôi về thì trận sau tôi nhất định sẽ thắng.
Man vương cười ha hả rồi sau thân hành đưa tiễn thừa tướng về tận trại thục. Thừa tướng về trại, một mặt cho tu sửa lại đường sạn đạo, một mặt thu nhặt lại đám tàn quân và gửi thư về hậu chủ xin thêm quân tiếp ứng.
Ấy chính là:
Hai phen bị bắt chưa nản chí
Võ Hầu lưu tiếng người bền gan
Chưa biết công cuộc bình man của Thừa tướng như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.
Truyện quả thật rất hấp dẫn! Lót dép hóng hồi thứ 11.
Trả lờiXóaTiền sinh quá lời, nhưng quả thật văn của tôi hiện nay chỉ phục vụ mỗi mình tiên sinh thưởng lãm. văn chương thời cụ Tản đã mạt thời này còn mạt hơn thật ít độc giả
XóaTiếng lành ăt se đồn xa, tiên sinh hãy cứ thong thả! :)
XóaCó lẽ rằng không cần thưa tiên sinh. Tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu. Đâu cứ phải nhiều người đọc mà đã có người thấu hiểu?
Xóa=))