TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 9)
TRUYỆN THỨ MƯỜI
TRUYỆN THỨ MƯỜI
Nhắc lại năm Kiến An thứ Tư, Tháo luận
anh hùng cùng Huyền Đức bên đĩa thịt chó ở tiểu đình sau nhà bị ngộ độc thực phẩm
chạy chữa suốt mấy tháng mới thuyên giảm. Vì vui sướng mà Tháo tổ chức hội
đi săn ở Hứa Điền.
Tháo vào tâu Hiến Đế, vua nói:
- Săn bắn không phải chính đạo! Thừa
tướng không thấy mấy năm nay lấy cớ “đổi mới chính sách” để rồi dân
chúng nhà nhà người người đi săn khiến cho từ giống hổ báo sài lang
đến giống côn trùng rắn rết bị tuyệt chủng gần hết hay sao?[1] Mà
mấy bữa trước chính thừa tướng vừa mới ban bố lệnh đóng cửa rừng
cấm săn bắt xong, giờ triều đình lại tổ chức đi săn thế này e rằng
dân chúng không phục[2].
Tháo thưa:
"Bệ hạ nên đi săn để giảng việc võ" |
- Đế vương ngày xưa mùa xuân đi săn gọi
là sưu, mùa hạ đi săn gọi là miêu, mùa thu đi săn gọi là kiển, mùa đông đi săn
gọi là thú; bốn mùa cùng ra ngoài cõi để biểu thị võ lực với thiên hạ. Nay bốn
bể đương lúc nhiêu loạn, bệ hạ chính nên đi săn để giảng việc võ.
Vua chẳng nghe chẳng được, liền lên ngựa
Tiêu Diêu, đeo cung khảm ngọc và tên bịt vàng, bày đồ loan giá ra thành, bá
quan văn vỏ lục tục kéo theo. Đến bìa rừng Tháo thấy cây cối um tùm
rậm rạp, Tháo chẳng hỏi ý kiến của Hiến Đế, tự mình ra lệnh cho
bộ hạ:
- Các ngươi đẵn vài khóm cây trước
mặt kia để thiên tử có chỗ đi lại.
Bọn bộ hạ vâng lệnh liền mang ngay
rìu dao kiếm ra chặt. Có đến hàng vạn người cùng nhau chặt nên một
loáng là vài ngọn đồi trắng phớ, bao nhiêu động vật hoang dã bị bọn
bộ hạ của Tháo gom lại giết cả. Vua trông thấy ngẩn người ra.
Chặt xong bọn lính đến bẩm trước vua:
Tháo đón nhận lời tung hô của chúng tướng |
- Cảnh vật giờ rất quang đãng,
mời bệ hạ lắp tên săn bắn.
Vua nhìn quang chẳng còn con thú
nào sống sót bèn nói với Tháo:
- Thừa tướng bắn đi.
Tháo xin mượn cung ngọc tên vàng của
vua, nhắm vào đống thú được bọn lính xếp gọn một bên, tin ngay giữa
lưng con hươu. Các đại thần và các tướng trông thấy lưng hươu có tên bịt vàng,
tưởng vua bắn tin, cùng chạy lên trước mặt vua reo: Vạn tuế! Vạn tuế!
Tào Tháo tế ngựa ra đứng trước mặt vua
để nhận lấy những lời chúc mừng.
Bá quan văn võ tái mặt.
Nhân đây mà nói có tích cho rằng ba anh
em Lưu Quan Trương đi săn cùng với Vua thấy Tháo nó ngang ngược thế,
Quan mới đinh xông ra chém Tháo thì được Huyền Đức đưa mắt ngăn lại.
Nhưng kỳ thực lúc này Lưu Bị do bữa luận anh hùng với Tháo bị ngộ
độc thịt chó chưa khỏi đang nằm ở nhà dưỡng bệnh, 2 ông Quan Trương
phải chạy đôn chạy đáo tìm thầy chữa bệnh cho anh, cáo bệnh không đi
săn cùng vua được.
Nhắc lại chuyện đi săn ở Hứa
Điền, Tháo tế ngựa nhận xong lời chúc mừng của quân lính, rồi Tháo
quay ngựa ngoảnh vào vua chúc mừng, nhưng từ đấy giữ lấy cung khảm ngọc, không
trả vua nữa.
Hội săn xong, Vua về cung, nghĩ đến việc
đi săn hôm ấy, tủi mà khóc, bảo với vợ là Phục Hoàng hậu rằng:
- Ta từ khi lên ngôi đến giờ, gặp nhiều
gian hùng. Trước thì Đổng Trác, sau thì Thôi, Dĩ. Những điều khổ ải mà người ta
chưa từng thấy bao giờ, ta và Hoàng hậu đều nếm trải cả. Đến nay gặp Tào Tháo,
tưởng nó là bầy tôi xã tắc, không ngờ nó lộng quyền, tác oai tác phúc. Ta trông
thấy nó bao giờ là như chông gai cắm vào lưng bấy giờ. Hôm nay đi săn, nó ra nhận
lấy lời chúc mừng của các quan, thật là vô lễ. Nay mai tất có vạ, vợ chồng ta
chưa biết chết chỗ nào.
Phục Hoàng hậu nói:
- Công khanh đầy triều đều ăn lộc nhà
Hán, chẳng nhẽ lại không có ai cứu được quốc nạn hay sao?
Phục Hoàng hậu chưa nói dứt lời thì có
một người ở ngoài bước vào tâu rằng:
- Xin vua và Hoàng hậu đừng lo. Tôi xin bày một kế có thể cứu được nạn nước.
Vua trông ra thì là bố đẻ Phục Hoàng hậu
là Phục Hoàn. Vua gạt nước mắt hỏi rằng:
- Quốc Trượng cũng biết giặc Tào nó
chuyên quyền à?
Hoàn nói:
Hoàn nói:
- Xem như việc bắn hươu ở Hứa Điền thì
ai chẳng biết, chỉ vì cả triều văn võ, phi là họ hàng Tháo thì là đầy tớ nó. Ngay
ở trong cung tả hữu đây đều là tâm phúc của nó cả. Nếu mưu sự bị
tiết lậu ra thì vạ to lắm.
Hiến đế nói:
- Giờ nên làm thế nào?
Hiến Đế viết tâm thư cho Tháo lúc 0h23' |
Hoàn nói:
- Tôi có một kế: Bệ hạ nên xé một
mảnh áo bào, cắn ngón tay rồi tàn canh ba viết cho Tháo để Tháo tự
răn mình thì may ra mới xong .
Vua lấy làm phải. Phục Hoàn lui ra.
Vua tự mình xé áo bào, cắn ngón
tay rồi viết cho Tháo một bức tâm thư[3],
đại ý như sau:
"Trẫm
nghe: Một người mà giấu giếm khuyết điểm của mình là một người hỏng. Một người
có gan thừa nhận khuyết điểm của mình, vạch rõ những cái đó, vì đâu mà có khuyết
điểm đó, xét rõ hoàn cảnh sinh ra khuyết điểm đó, rồi tìm kiếm mọi cách để sửa
chữa khuyết điểm đó. Như thế là một người tiến bộ, mạnh dạn, chắc chắn, chân
chính. Trước Mạnh Đức chưa hề có Mạnh Đức,
sau Mạnh Đức có vô vàn Mạnh Đức! Tuy rằng Bây giờ bề
tôi nhiều, anh hùng lắm nhưng chỉ có bề tôi mà lại là anh hùng chân
chính nhất, chắc chắn nhất, cách mệnh nhất ấy chính thừa
tướng đây.
Bao
lâu nay trẫm bận họp với cung tần mỹ nữ ở hậu cung, chẳng lo được việc
triều chính nên khiến thừa tướng phải vất vả. Nhưng trong gần 3
năm qua, trẫm đã có nhiều dịp cùng thừa tướng vượt dốc, băng rừng, lội suối chạy
từ Lạc Dương về Trường An rồi lại từ Trường An về Hứa Xương trăn trở
cùng với thừa tướng, dầm mưa dãi nẵng cùng thừa tướng đã nhiều
phen. Khi hay tin thừa tướng dẹp được Trương Tú, Khi biết được đúng
lúc thừa tướng mời được Châu phu nhân - thím của Trương Tú ở lại chơi
canh khuya; khi thừa tướng đang luồn tay dưới cặp mông mẩy, trắng ngần
và cong của Châu phu nhân, nhấc lên ngang với chiếc “cần câu” dài và
thẳng đứng của mình, đẩy mông Châu phu nhân vào, tạo nên một nhịp
điệu đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả; khi Châu phu nhân đang rú lên sung
sướng theo nhịp điệu đơn giản ấy, vào đúng
cái lúc cao trào nhất ấy thì bất ngờ Tú nó làm phản trở giáo
đánh lại khiến thừa tướng quần không kịp mặc, ngựa chẳng kịp đóng
yên cứ thế vác cái “cần câu” mà
chạy khiến Trẫm đau xót vô cùng.
Nay
vụ đi săn vừa rồi, thừa tướng bỗng nhiên chặt hết cây rừng tàn phá
muông thú. Trẫm biết ấy là cái lòng của thừa tướng muốn giúp trẫm
dễ bề săn bắn nhưng khi thấy rừng bị tàn phá mà trẫm cảm thấy như
máu mình đổ xuống[4].
Việc đó không nên lặp lại nữa. Xin thừa tướng hãy noi gương liệt tổ
Tào Tham mà sửa mình thì may cho nhà Hán lắm
Niên
hiệu Kiến An, năm thứ bốn, tháng ba, lúc 0 giờ 23 phút viết tờ chiếu
này".
Viết tâm thư xong Hiến Đế bèn sai tả hữu đem đến
cho Tháo.
Chưa biết Tháo đọc xong “tâm thư” của Hiến Đế sẽ ứng xử ra sao, xem hồi
sau sẽ rõ
Kẻ hèn dọc thư của Hiến đế mà cười rung cả án thư! Tiên sinh thật khéo dụng kế trỏ tang mạ hoè vậy!
Trả lờiXóaĐược tiên sinh bút phê, tôi lấy làm sung sướng hơn cả lúc Tháo ủn mông Châu phu nhân :))
XóaKẻ hèn đọc siêu phẩm của tiên sinh, cũng sướng không kém gì Châu phu nhân vậy! :D
XóaVậy là đôi bên cùng sung sướng. Ấy thế mà nhà nước cứ đề ra tội hiếp dâm. Giết người có tội chứ làm ra người làm người sung sướng có tội thì lạ kỳ
Trả lờiXóaThiện tai! Thiện tai!
Xóa