Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2018

Tôn lang xử chém Vu thần tiên

TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 8)
TRUYỆN THỨ CHÍN

Hãy tạm gác lại chuyện Tháo xây Đổng Tước đài hết 100 vạn lượng rồi tuyển chọn mỹ nhân giả kế tuyển cộng tác viên vào đó hoan lạc bị dân phát hiện tố cáo, Tháo phải đăng đàn thanh minh, hãy nói chuyện xứ Giang Đông.

Nhắc lại Tôn Sách nối nghiệp cha anh ở Giang Đông, binh mạnh lương nhiều, uy danh lừng lẫy người người quy phục. Một hôm có sứ của Viên Thiệu là Trần Trấn đến đưa thư kết liên đánh Tháo. Sách mừng lắm bèn thiết đãi yến tiệc sứ giả.
Tôn Lang ra bao lơn xem Vu Cát
Tiệc đang vui vẻ thì bỗng phía dưới thì thầm với nhau rồi lục tục kéo nhau xuống lầu.

Sách ngạc nhiên bèn hỏi tả hưu thì được thưa:
- Có vị thần tiên đi qua phía dưới lầu nên mọi người xuống bái chào.

Sách lấy làm lạ bèn ra bao lơn ngó xuống xem thì thấy một đạo nhân mình mặc áo lông hạc, tay cầm gậy lê, đứng giữa đường dân gian đốt hương quỳ lạy. Sách cả giận mà nói:
- Yêu nhân nào đó? Ra bắt ngay vào đây cho ta.

Tả hữu thưa:
- Người ấy họ Vu tên Cát, ở phương Tây mà đến thường đi qua lại miền Ngô Hội truyền bá về đạo Đức Chúa Trời, cùng cách thức làm giàu, nhân dân trong vùng yêu mến lắm.

Sách càng giận, quát to:
- Bắt nhanh lấy cho ta, ai trái lệnh sẽ chém.

Tả hữu bất đắc dĩ phải xuống dắt Vu Cát lên lầu. Trông thấy Vu Cát, Sách bèn quát hỏi:
- Quân tà đạo kia, sao dám làm mê hoặc lòng người?

Cát thưa :
- Bần đạo xưa đến nay chỉ đi giảng đạo của đức chúa Trời, chữabệnh cứu người bằng nước thánh, chưa tơ hào của dân một đồng nào sao lại bảo là mê hoặc lòng người ?
Nói rồi Cát bèn đem thứ nước màu đỏ chữa bách bệnh cho Tôn Sách xem. Nhân đó Cát truyền bá ngay đạo của đức chúa Trời cho Sách nghe. Sách nghe được một hồi thầy đầu ong ong như có ai dùng búa đập vào. Vừa hoảng hốt vừa tức giận truyền ngay tả hữu đem Cát đi chém. 

Trương Chiêu can rằng:
- Vu đạo nhân ở Giang Đông đã mấy mưới năm nay không hề làm điều gi tội lỗi, xin chúa công đừng giết.

Sách nói:
- Những hạng yêu nhân ấy, ta giết đi, khác nào giết chó giết lợn.
Các quan ai cũng cố sức can, Trần Chấn cũng kêu van hộ. Sách chưa nguôi giận, sai hãy đem giam vào ngục.

Tiệc từ đó kém vui hẳn đi, Sách cho các quan về rồi cũng về phủ. Ngô thái phu nhân nghe tin Vu cát bị hãm trong ngục bèn gọi Sách vào bảo:
- Ta nghe nói con đem Vu thần tiên bỏ ngục, người ấy từng chữa khỏi bệnh tất cho nhiều người, ai cũng kính trọng, con không nên giết.

Tôn Sách nói:
- Nó là yêu nhân, chỉ lấy yêu thuật dối người, không trừ không được.

Phu nhân hai ba lần khuyên bảo. Sách nói:
- Xin mẹ đừng nghe người ta nói càn, con đã có cách khu xử.
Rồi hôm sau, Bọn Trương Chiêu vài mươi người, cùng đứng tên làm giấy bảo lĩnh cho Vu thần tiên.

Sách nói:
- Các ông đều là những người đã đọc sách cả, sao không đạt lý? Ngày trước Trương Tần làm thứ sử Giao Châu, tin theo đồng cốt, gảy đàn thắp hương, thường lấy khăn đỏ trùm đầu, cho là có thể giúp oai khi xuất quân, rồi sau cũng bị quân địch giết chết. Những việc pháp thuật thật là vô ích, chỉ vì các ông chưa hiểu đó thôi. Ta muốn giết Vu Cát cốt để cấm tà đạo và làm cho những người mê tín tỉnh ngộ lại.

Bọn Trương Chiêu nói:
- Tôi vốn biết Vu đạo nhân có khả năng chỉ cho người cách làm giàu không khó, chẳng cần phải làm gì cả mà của nả trong nhà tự sinh ra.

Sách nói:
- Được, vậy ta hãy xem yêu nhân đó làm thế nào!
Nói xong Sách sai đem Vu Cát ở trong Ngục ra, tháo gông xiềng, cho lên đàn diễn thuyết truyền bá kinh nghiệm làm giàu không khó.

Vu Cát lĩnh mệnh, lập tức tắm gội, thay bộ quần áo Jeventus bằng bộ sơ mi cắm thùng giày đen ca vát, lại khoác bên ngoài bộ vest thửa từ Ninh Hiệp pờ-la-za, tay xách cặp táp xuất xứ Phùng Khoang mắc-két đăng đàn. Người đứng xem đầy đường lấp ngõ. Vu cát mới bảo mọi người rằng:
- Tôi tuy giúp được mọi người làm giàu nhưng cũng khó toàn tính mạng.

Dân chúng đều nói:
- Nếu kế tiên sinh khiến dân chúng giang đông giàu có thì chúa công tất nhiên sẽ tha.

Vu thần tiên đang diễn thuyết
Cát nói:
- Số đã định, e khó thay đổi được.

Sách sốt ruột nói:
Nếu đến quá ngọ mà không có kế gì tiền tự đẻ ra tiền như công trình nghiên cứu của ông triết gia họ Các tên Mác người xứ tây thì ta sẽ đốt chết.

Rồi sai người xếp củi khô chực sẵn.

Cát thở dài rồi đăng đàn nói với dân chúng:
- Các ngươi có muốn ngồi mát ăn bát vàng không? Có muốn bố mẹ các ngươi sau này phải khổ không? Các ngươi hãy ngẫm xem, đi làm thì mới có tiền thì là điều bình thường, các ngươi khéo mồm thì còn đi làm, còn mời được khách chứ nam ấu lão phụ thì sức lực đâu mà đi làm hay mời khách. Hãy cứ yên tâm, hiện nay công ty do Vu thần tiên ta đây lập ra có một chương trình đặc biệt dành cho tất cả mọi người. Ấy là chương trình “không phải làm gì cả mà vẫn có ngân lượng”…

Thấy dân chúng phía dưới háo hức lắng nghe,
Vu thần tiên tiếp lời:
- Các người chỉ cần bỏ ra một khoản ngân lượng mua nước thánh màu đỏ do ta sản xuất ra. Rồi sau đó cứ nằm khểnh ở nhà một rồi vào một ngày đẹp trời, công ty sẽ cho người đem ngân lượng đến cho các ngươi. Lúc ấy các ngươi không muốn làm đại phú hộ cũng phải làm đại phú hộ, không muốn nhận ngân lượng thì cũng bị dúi vào tay. Đó chính là “ngân lượng không thể xuất hiện từ đầu tư đồng thời không ở bên ngoài đầu tư; nó phải trong đầu tư và đồng thời không trong đầu tư”.

Sách nghe đến đây thì chẳng hiểu điều gì nữa, đầu óc như u mê mụ mị đi, giật mình trông ra thì thấy dân chúng ai ai cũng đầu đội khăn ô van, hai tay giơ lên cao rồi lầm rầm khấn vái:
Ảnh: Người đời sau mô tả lại khung cảnh dân Đông Ngô nghe
Vu thần tiên giảng đạo
Ngân lượng không thể xuất hiện từ đầu tư đồng thời không ở bên ngoài đầu tư; nó phải trong đầu tư và đầu thời không trong đầu tư”.

Khấn xong mấy hồi, quan dân lạy la liệt, không quản chi bẩn thỉu. Sách đùng đùng nổi giận, quát lên:
- Làm gì có cái chuyện không làm gì mà lại có ngân lượng, các người sao lại bị mê hoạc đến thế ?Đúng là phản tặc không thể xuất hiện từ quan dân đồng thời không thể xuất hiện ở ngoài quan dân, nó phải trong quan dân và đồng thời không trong quan dân.

Quát xong Sách rút ngay bảo kiếm, truyền tả hữu chém ngay Vu Cát, các quan lại ra sức can ngăn,

Sách mắng:
- Các ngươi muốn theo Vu Cát làm phản chăng?

Các quan sợ không ai nói nữa.
Sách quát Võ sĩ đem Vu Cát ra chém, chỉ một nhát dao, đầu Vu cát rụng xuống, bên trong tỏa ra làn khói xanh bay lên trời. Rồi Sách đem đầu Vu Cát bêu ở chợ để thị uy cái tội yêu tà.

(Ảnh: Mâu thuẫn trong công thức chung của Tư bản do Các Mác chỉ ra và đã giải quyết triệt để)


3 nhận xét:

  1. Tiên sinh quả là thần nhân, có thể đoán được ý của người khác. Kẻ hèn cũng đang định biên chuyện về Vu thần tiên và đài Đồng Tước thì đã thấy tiên sinh biên xong rồi.
    Nói tiên sinh đừng chê cười, đọc chuyện này của tiên sinh, kẻ hèn không nhịn được mà phải phá lên cười như ăn nhầm thuốc của Vinaca vậy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ấy, mời tiên sinh ngự bút mà biên thêm ra. Quả là văn tiên sinh và văn tôi tuy có điểm giống mà cũng có điểm khác. Giống như ta đọc Tam Quốc đọc bản dịch của Phan Kế Bính khác mà đọc bản dịch của Tử Vi Lang khác rồi đọc những bản dịch trôi nổi vô danh cũng khác nữa. Đọc Tam Quốc rồi lại đọc lời bàn của Mao Tôn Cương thì thấy nó hay hơn hẳn.
      Đấy đại khái nó thế, mong tiên sinh cứ viết ra cho bàn dân thiên hạ được ngưỡng mộ, cho tôi được thỏa cái lòng được chiêm ngưỡng bâý lâu. Tôi cũng chỉ là tiếp nối cái chí của tiên sinh như Khương Duy kế nghiệp Hán thừa tướng đó thôi. Mà kế nghiệp thì hẳn nhiên là không thể bằng rồi!

      Xóa
    2. Tiên sinh thật là người khiêm nhường! Đáng quý! Đáng quý!

      Xóa