TAM QUỐC DÃ SỬ BỔ DI (PHẦN 11)
TRUYỆN THỨ MƯỜI HAI
Nhắc
lại Tư Mã Huy đến gặp Từ Thứ thì được biết Thứ đã đi rồi. Huy định ra về thì
Lưu Bị mời lại nói chuyện rồi hỏi:
-
Trước có được tiên sinh chỉ điểm “Phục Long, Phượng Sồ, chỉ cần một trong hai
người ấy cũng đủ an định được thiên hạ” nay lúc chia tay, Nguyên Trực có tiến cử
người ở Nam Dương là Gia Cát Lượng. Người đó thế nào?
Huy
cười nói:
-
Nguyên Trực muốn đi thì cứ đi, lại còn dắt người đó ra để làm khổ người ta.
Bị
hỏi:
-
Sao tiên sinh lại nói thế?
Huy
nói:
-
Khổng Minh cùng với Thôi Châu Bình ở Bác Lăng, Thạch Quảng Nguyên ở Dĩnh Xuyên,
Mạnh Công Uy và Từ Nguyên Trực ở Nhữ Nam, bốn người kết bạn thân với nhau. Mấy
người kia học hành rất chăm, duy có Khổng Minh chỉ xem những đoạn cốt yếu, thường
ngồi rung đùi ngâm vịnh, rồi trỏ vào bốn người mà nói: “Các anh rồi làm quan,
chỉ làm đến thứ sử, quận thú là cùng”. Họ hỏi chí Khổng Minh thế nào, Khổng
Minh chỉ cười rồi lấy trong bọc ra một tấm địa đồ làm bằng da dê đưa cho mọi người
xem. Cả ba chỉ cần liếc qua mấy chữ đều ồ lên rồi từ đó đều phục cái tài.
Bị
nói:
-
Tiên sinh biết tấm giấy đó viết gì chăng?
Huy
không trả lời mà hỏi lại:
-
Thế theo tướng quân giờ muốn lên nghiệp bá thì cần phải làm những gì?
Bị
nói:
-
Theo ý tôi thì cần phải đề ra được mục
tiêu chiến lược và sách lược đúng đắn phù hợp với thời cuộc; cần phải biết tổ
chức và xây dựng lực lượng cách mệnh; cần phải biết tập hợp sức mạnh của bách
tính; cần phải kiên định lập trường vững vàng tư tưởng cố kết nhân tâm.
Huy
nói:
-
Những điều tướng quân nói không sai nhưng vẫn chưa phải là cái cốt yếu. Thôi tướng
quân cứ đến gặp mà hỏi xem mảnh giấy nằm trong tay Khổng Minh ghi những điều gì
mà khiến đám Thôi Châu Bình thán phục đến vậy.
Bị
gặng hỏi mấy lần về nội dung mảnh giấy ấy nhưng Huy chỉ cười mà không nói gì
Lát
sau Tư Mã Huy cáo từ ra về, ra đến cửa thì ngửa mặt lên trời mà nói:
-
Ngọa Long lần này coi như trúng được Jackpot Vietllot rồi
Nói
xong liền đi thẳng
Lưu
Bị nghe thế liền than rằng:
-
Thế mới thật là hiền sĩ ẩn dật!
Hôm
sau, Huyền Đức cùng với Quan, Trương và bọn tuỳ tùng đến Long Trung, nhìn về
phía xa xa đã thấy mấy người đương cày bừa ở sườn núi, miệng hát rằng:
Giời
xanh như tán lọng tròn
Đất
kia chằn chặn như bàn cờ vuông
Người
đời đen trắng luông tuồng
Làm
sao có thể tỏ tưởng như ta
Nam
Dương từ đó trông ra
Biết
ngay thiên hạ chia ba sau này
Bị
nghe hát, kìm ngựa gọi mấy người nông phu lại hỏi:
-
Ai làm ra bài ca ấy?
Nông
phu đáp:
-
Bài ca ấy của Ngoạ Long tiên sinh khi trông vào mảnh giấy làm ra.
Bị
hỏi:
-
Thế mảnh giấy ấy biên cái gì mà khiến Ngọa long tiên sinh tự hào đến vậy!?
Người
nông phu chỉ cười mà không nói gì. Bị hỏi nhà thì được người nông phu chỉ vẽ rất
tận tình:
"Các ông cứ theo lời tôi thì sẽ đến đó an toàn" |
- Ông
cứ đi đến cái cột mốc đằng kia rồi quẹo trái, đi độ vài dặm thì lại quẹo phải đến
cái gốc cây to thì rẽ trái, nhớ đi vẫy tay cảnh báo không kẻo bị tuần phòng núp
gốc cây phi ra đột ngột. Bữa trước tôi vừa cưỡi trâu đi qua đó thì bị va mặt
vào gậy lưỡng sắc của họ. Tiếp đó ông qua một ngã tư thì cứ đi thẳng nhưng cẩn
thận mấy đoàn đua trâu rất hay qua chỗ đó. Va phải chúng thì vạ ông to lắm. Đi
thêm một chút nữa thì thấy nhà của Gia cát tiên sinh nằm trên cái gò gọi là Ngọa
Long cương.
Bị
cùng 2 em đi thì quả có gặp ở ngã tư mấy trường hợp va mặt vào gậy lưỡng sắc của
đám tuần phòng đang gặm lương khô sau gốc cây bất chợt phi ra chặn đường. Rồi
cũng gặp cả hội đua trâu ở ngã tư. Bị nói với hai em:
-
Quả là nơi ở của hiền nhân, đến kẻ nông phu cũng là người biết tiên đoán.
Đi
đến Ngọa Long cương, Bị đến gõ cửa, tiểu đồng chạy ra hỏi. Sẵn cái danh vừa được
phong, Bị nói:
- Tôi
là hoàng thúc Lưu Bị, Hán tả tướng quân, Nghi thành đình hầu, châu mục Dự Châu
cùng Hán Thọ Đình Hầu Quan Vũ và Biệt bộ tư mã Trương Phi đến bái kiến tiên
sinh.
Tiểu
đồng nói:
- Tên
các ông dài quá, tôi không nhớ được
Bị
nói:
- Thế
em cứ nói là có Lưu Bị tiện đường gánh dép qua đây xin được gặp
Tiểu
đồng nói:
-
Tiên sinh mới sớm hôm nay đi rồi
Lưu
bị thất kinh hỏi lại:
-
Sao, tiên sinh làm sao mà chết? có kẻ nào ám toán chăng?
Tiêu
đồng nói:
- Ý
tôi là tiên sinh nhà tôi đi chơi chứ không phải chết, dăm bữa nữa mới về không
biết chừng.
Bị
nói:
-
Thôi thế phiền em về thưa lại với Ngọa Long tiên sinh là có Lưu Bị đến xin được
yết kiến nhé.
Nói
xong ba anh em lên ngựa đi về chưa được
vài dặm thì Chợt thấy một người dung mạo hiên ngang, mặt mũi tuấn tú, đầu đội
khăn tiêu diêu, mình bận áo thâm rộng, tay chống gậy gỗ lê, đương ở hẻm núi đi
ra. Vội vàng xuống ngựa để hỏi thì được biết hóa ra đó là Thôi Châu Bình người ở
Bác Lăng. Cả hai người ngồi lại trên phiến đá chuyện trò hồi lâu. Bình hỏi:
-
Tướng quân muốn tìm Khổng Minh làm gì?
Bị
nói:
"Tôi thật không nhớ có nhìn thấy hay không" |
- Bây giờ thiên hạ loạn lạc, bốn phương rối
ren, tôi muốn gặp Khổng Minh để tìm kế yên dân định nước. Nghe nói Khổng Minh
tiên sinh có một tấm địa đồ mà tiên sinh đây trông vào thấy điều chi giật mình
mà phải khen?
Bình
nói:
- Chuyện
cũng xảy ra đã mấy năm, tôi không nhớ liệu là có nhìn thấy tấm địa đồ đó hay
không nữa[1].
Bị
gặng hỏi mấy lần nhưng Bình nhất định không nói. Được một hồi nữa thì Bình cáo
từ. Lưu Bị cố mời về huyện chơi nhưng Bình hẹn lần khác sẽ lại gặp nhau.
Lưu
Bị thở dài cùng hai em về Tân Dã, ngày ngày cho người dò la tin Khổng Minh thì
một hôm được báo Ngọa Long tiên sinh đã về bèn cùng hai em lên ngựa đến thăm. 2
ông Quan Trương không bằng lòng nhưng khuyên can anh mãi không được bèn đi
theo.
Bấy
giờ, đang thời tiết mùa đông, khí trời rét buốt, mây xám nghịt trời. Ba người
đi chưa được vài dặm, bỗng nhiên trời nổi cơn gió bấc, tuyết bay phơi phới, núi
tựa ngọc gieo, rừng như bạc rắc. Đi đến một quán rượu thì thấy hai người đang
hát, lời ca rất lạ tai. Lưu Bị bèn vào hỏi thăm:
-
Thưa hai ông, ông nào trong đây là Ngọa Long tiên sinh?
Một
người râu dài hỏi:
-
Ông tìm Ngoại Long làm gì?
Bị
đáp:
-
Thưa tôi là Lưu Bị, muốn tìm tiên sinh để cầu mưu giúp đời yên dân.
Người
râu dài nói:
-
Chúng tôi không phải là Ngoạ Long mà là bạn Ngoạ Long đấy thôi. Tôi là Thạch Quảng
Nguyên ở Dĩnh Châu; ông này là Mạnh Công Uy ở Nhữ Nam.
Bị
vái chào rồi xin được ngồi lại trò chuyện rồi gợi chuyện hỏi:
-
Tôi nghe nói các ông có được Ngọa Long tiên sinh cho xem một tấm địa đồ và xem
xong các ông đều trầm trồ khen hay!?
Thạch
Quảng Nguyên nói:
-"Địa đồ ấy không có " -"Chưa tìm thấy chứ không phải là không có" |
- Cái chúng tôi xem là tấm họa đồ chứ còn tấm địa đồ thì không có, bữa trước chúng tôi có đến xin Ngọa Long cho xem thì được Ngọa Lóng nói tấm địa đồ như thế không có.
Mạnh
Công Uy nói:
- Ngọa Long nói là chưa tìm thấy chứ không phải
không có[2].
Đến
đây hai người cãi nhau một cách kịch liệt, kẻ bảo mất người bảo còn, Lưu Bị
nghe không hiểu gì đành thở dài cáo từ lên ngựa đến Long Trung. Trước cửa nhà,
gõ cửa, tiểu đồng chạy và nói:
-
Tiên sinh hiện đang ngồi xem sách.
Lưu
Bị mừng lắm bèn vào ra mắt thì hóa ra đó là Gia Cát Quân em Ngọa Long. Bị ngồi
lại trò chuyện rồi hỏi:
-
Ngọa Long tiên sinh có một tấm địa đồ gì đó chăng?
Quân
nói:
- Chuyện
anh tôi có địa đồ hay không đến nay còn chưa rõ nhưng quả là trong nhà không có
tấm địa đồ nào, nếu có tôi phỏng đoán phải có người đang giữ địa đồ ấy chứ
không phải anh tôi, đến anh tôi còn không nhớ nữa là[3]
Lưu
Bị nghe đến đây thì càng rối trí, trước kẻ bảo có nay người bảo không. Bị thở
dài rồi trò chuyện hồi nữa xin được cáo biệt. Trước khi đi còn để lại phong thư
đại ý: “Bị tôi lâu nay hâm mộ cao danh, hai lần đến yết kiến nhưng đều không gặp
phải trở về trong lòng ân hận vô cùng.
Tôi
trộm nghĩ mình là dòng dõi Hán thất, lạm hưởng danh tước bổng lộc mà nay triều
đình suy sụp, kỷ cương rối ren, gian hùng loạn nước, tôi muốn khuông phù lại
nhà Hán nhưng ngặt nỗi chưa có chỗ nào cắm gươm, được biết tiên sinh có tấm địa
đồ quy hoạch, nên đã mấy phen đến xem. Nếu tiên sinh chịu mở lòng cho biết thì
Bị tôi may lắm, thiên hạ may lắm! Xã tắc may lắm!”
và
ân cần dặn đi dặn lại đôi ba lần mới chịu từ biệt.
Vừa
ra đến cửa thì nghe tiểu đồng vẫy tay nói:
-
Lão tiên sinh đã đến!
Lưu
Bị nhìn ra thấy bên phía tây chiếc cầu nhỏ, có một người đội mũ ấm trùm đầu, mặc
áo hồ cừu, cưỡi con lừa, theo sau một tiểu đồng mặc áo xanh đi hầu, tay xách một
bầu rượu, đương rẽ tuyết đi lại. Lưu Bị nghĩ là Ngọa Long đã về bèn nhảy xuống
ngựa vái chào:
-
Tiên sinh xông pha rét mướt, nhọc mệt lắm nhỉ? Bị này đợi mãi tiên sinh.
Người
ấy vội xuống lừa, đáp lễ. Gia Cát Quân ở đằng sau nói:
-
Đây là Hoàng Thừa Ngạn, ông nhạc anh tôi đó, không phải Ngoạ Long đâu.
Lưu
Bị ồ lên sau mấy câu chào hỏi bèn gợi chuyện:
-
Có phải lệnh tế có một tấm địa đồ chăng?
Ngạn
nói:
- Khi
đó Ngọa Long chưa phải rể tôi nên cũng không là có tấm địa đồ trên hay không nữa[4]
Đến đây thì cả ba ông Lưu Quan Trương quá ngán ngẩm
tất cả đều thở dài rồi cáo từ bỏ về.
Trương
Phi nóng tính nói:
-
Sao anh cứ vì tấm địa đồ ấy mà phải vất vả thế!?
Lưu
Bị nói:
-
Muốn nên sự nghiệp lớn cần phải có được chỗ dung thân trước. Nay Ngọa Long có
chính cái ta cần.
Về
đến Tân Dã được mấy hôm nghe ngóng lại thấy có tin báo Ngọa Long đã về Lưu Bị lại
chuẩn bị sang gặp. Hai ông Quan Trương vào ngăn, Quan nói:
-
Huynh trưởng đã hai lần thân đến nhà bái yết, lễ nghi như vậy là quá hậu rồi.
Có lẽ Gia Cát Lượng cũng chỉ là phường bịp bợm chứ nào có cái ta cần nên mới
tránh mặt không cho gặp đấy thôi. Sao huynh trưởng quá sùng bái người ấy làm vậy?
Phi
nói:
-
hai anh cứ ở nhà để tôi đến thẳng Long Trung điệu về đây còn không chịu đi tôi
lấy thừng trói lại dẫn về.
Bị
nói:
-
Sao lại vô lễ thế được. Thôi hai em không đi thì cứ ở nhà để anh đi một mình.
Nói
xong không nghe khuyên can nữa mà lên ngựa đến thẳng Long Trung, hai ông Quan
Trương không biết làm sao đành phải đi theo.
Đến
nhà Lưu Bị gõ cửa, tiểu đồng ra mở cửa, nói:
-
Tiên sinh hôm nay có nhà, nhưng đương ngủ.
Bị
nói:
- Vậy
xin đừng báo vội
Rồi
dặn Quan, Trương hãy đứng chực ngoài ngõ, Huyền Đức rón rén đi vào, thấy Khổng
Minh đương nằm ngủ trên ghế. Huyền Đức bèn chắp tay đứng chực dưới thềm. Được một
lúc lâu, Khổng Minh vẫn chưa dậy.
Quan,
Trương đứng đợi ngoài ngõ mãi, chẳng thấy động tĩnh gì, mới lẻn vào xem, thì thấy
Huyền Đức vẫn chắp tay đứng hầu.
Trương
Phi giận lắm, bảo Vân Trường rằng:
-
Lão tiên sinh này sao kiêu kỳ lắm thế? Thấy anh ta đứng thế kia, nó càng giả vờ
ngủ khì không dậy! Để em ra sau nhà cho một mồi lửa, xem nó có phải dậy không?
Vân
Trường can mãi Trương Phi mới thôi. Huyền Đức bắt hai người phải ra ngoài đứng
đợi, rồi trông vào trong nhà, thấy Khổng Minh giở mình, nhưng rồi lại quay mặt
vào vách tường ngủ yên. Một lúc lâu sau mới chịu trở mình dậy miệng ngâm bài
thơ rằng:
Mơ
màng ai tỉnh trước
Bình
sinh ta biết ta!
Thềm
tranh giấc xuân đẫy
Ngoài
song bóng ác tà
Ngâm
xong, Khổng Minh mới quay ra hỏi tiểu đồng rằng:
-
Có tục khách nào đến đây không?
Tiểu
đồng thưa:
-
Có Lưu hoàng thúc đứng đợi đây đã lâu lắm.
Khổng
Minh liền vùng dậy nói:
-
Sao không báo tin ngay! Để ta dậy thay áo đã!
Rồi
đi vào nhà trong, một lúc mới mặc áo đội khăn chỉnh tề ra tiếp.
Lưu
Bị thấy Khổng Minh mình cao tám thước, mặt đẹp như ngọc, đầu đội khăn lượt,
mình mặc áo cánh hạc, hình dáng thanh thoát như tiên.
Bị
lạy thụp xuống đất nói rằng:
-
Tôi là kẻ ngu hèn, dòng dõi nhà Hán, quê ở quận Trác, lâu nay được nghe tiếng lớn
tiên sinh, như sấm bên tai; đã hai lần đến hầu, đều chưa được gặp. Tôi có viết
bức thư nhờ đệ tới, không biết đã được tiên sinh xem đến chưa?
Khổng
Minh nói:
-
Tôi là một người quê mùa ở Nam Dương, tính quen lười biếng, mấy lần đội ơn tướng
quân có lòng hạ cố, tự nghĩ thấy hổ thẹn vô cùng.
Hai
người chào lễ nhau xong, bèn phân ngôi chủ khách ngồi chơi. Tiểu đồng bưng trà
lên. Uống xong Khổng Minh nói:
-
Tôi xem bức thư tướng quân, biết là lòng tướng quân đêm ngày lo việc dân việc
nước, muốn có chỗ cắm gươm mà lập cơ nghiệp khuông phò chính thống dựng lại họ
Lưu nhưng quả tôi chẳng có tấm địa đồ nào cả. Những kẻ không biết chuyện đồn thổi
tôi có tấm địa đồ rồi có kẻ còn nói tôi đánh mất tìm chưa ra nhưng quả thực làm
gì có mà tìm!?[5]
Lưu
Bị nghe đến đây thì ngẩn người ra chưa biết nói thế nào thì Khổng Minh lại tiếp
lời:
- Ấy
tướng quân chớ lo, tôi tuy không có tấm địa đồ ấy nhưng mới đây tôi lên Hứa
Xương có tìm được tấm địa đồ khác mới hơn. Đấy chính là tấm địa đồ quy hoạch thiên hạ của triều đình, tôi phải cố
công đút lót mãi mới có được nó đem về. Tôi khẳng định mọi quy hoạch sau này
đều dựa vào tấm địa đồ ấy và hiện nay nó vẫn còn[6]
Nói
đoạn, sai tiểu đồng đem tấm địa đồ treo giữa nhà trỏ bảo Lưu Bị:
Bản đồ quy hoạch Trung Nguyên |
-
Đây là địa đồ quy hoạch tôi vừa có được, Tướng quân muốn thành nhiệp bá thì phải
nhường thiên thời cho Tháo ở phía bắc, địa lợi cho Quyền ở phía nam còn mình nắm
vững nhân hòa ở phía tây. Ấy cũng chính là chí hướng quy hoạch của triều đình,
xin tướng quân hay làm theo thì ắt sẽ lập lên nghiệp lớn.
Lưu
Bị nghe Khổng Minh nói thì cúi đầu lạy tạ.
Người
sau có thơ khen rằng:
Dự
Châu đang oán bước đường cùng
Nay
tới Nam Dương gặp Ngoạ Long,
Muốn
biết sau này chia thế vạc,
Địa
đồ cười trỏ, đứng mà trông!
Nói
chuyện một hồi nữa, Lưu Bị nói:
-
Tôi quả không phải nhà quy hoạch nên kiến thức mảng này chẳng có nhiều, nhìn địa
đồ mà như nhìn tường trống, những mong tiên sinh chịu xuống núi giúp đỡ Bị tôi
chắp tay xin nghe dạy bảo.
Khổng
Minh từ chối, Lưu Bị phải ba bốn phen mời nữa mới chịu nhận lời rồi thu xếp
cùng Lưu Bị trở về Tân Dã.
Đó
chính là:
Cùng
thế chưa có đất cắm gươm
Vớ
được Khổng Minh với địa đồ
Chưa
biết tấm bản đồ của Khổng Minh có phải đúng là đường lối quy hoạch của triều
đình thật hay không, xem hồi sau sẽ rõ
Nhân đây nói chuyện xứ Nam:
Thủ Thiêm khẩu chiến
Lý Nhã Kỳ và trang phục lấy cảm hứng từ Thủ Thiêm họa đồ
Bấy lâu nay cứ tưởng Ngoạ Long đoán trước được việc thiên hạ chia ba, hoá ra cũng chỉ là ăn ốc nói mò, nhờ vào việc đút lót mua chuộc thì mới có được tấm địa đồ quy hoạch Trung Nguyên! Lưu Bị dùng phải tay ăn ốc nói mò như này, chẳng trách không khôi phục được nhà Hán! :))
Trả lờiXóaTôi nghĩ không phải thế, tại Tháo nó gian xảo lừa bán cho Lượng râu một tấm địa đồ giả đấy thôi. Quyền trong tay Tháo thì Tháo nó thay đổi quy hoạch thế nào mà chẳng xong. Chỉ tội Lượng râu bỏ tiền thật ra mua đồ giả.
XóaMà nhân đây tôi lại nghĩ ra được cái ẩn giấu đằng sau cái chết bí ẩn của Trương Phi. Cứ đổ oan cho Phi uống rượu đánh lính nhưng tôi xem ra không phải đâu. Tiên sinh có đoán ra được chăng?
Kẻ hèn này lại xin tựa cột nghe tiên sinh chỉ giáo!
XóaVậy tiên sinh lại chịu khó đợi vài hôm nữa. Quả thật dạo này tôi bỏ hêt cả công việc mà viết tiểu thuyết đâm ra bị mắng vốn nhiều quá =))
XóaTiên sinh thật giống Gia Cát Vũ Hầu, một đời cúc cung tận tuỵ khuông phò Hán thất! May thay cho trăm họ!
XóaDám hỏi tiên sinh, tại sao các bức ảnh khi đính kèm vào bài viết của tiên sinh lại trở nên mờ ảo làm vậy, trong khi, ảnh gốc của tiên sinh vốn dĩ lại rất nét?
Trả lờiXóaTôi thật ko biết sao nữa. Ko hiểu vì sao lại vậy. Chắc do để độ phân giải lớn nó thế
XóaThật lấy làm tiếc!
Xóa